Vô Tận Thần Công

Chương 235

Keng keng keng!

Hai vũ khí sắc bén xuất hiện trong tay Huyền Long, Huyền Hổ.

- Ngăn hắn lại!

- Dù phải giết chết cũng quyết ngăn hắn lại!

Huyền Long, Huyền Hổ lắc người, tốc độ nhanh đến cực hạn, vèo vèo hai tiếng, như tia chớp lao hướng Dương Thạc, mũi nhọn đâm sau lưng hắn.

Hai Huyền Giáp Vệ là thị vệ bên người Dương Thiên, trên chiến trường gặp máu me, giống như đám cường giả đẳng cấp võ tôn bên An Võ Hầu, dù đối mặt cường giả Võ thánh cũng không e sợ. Mới nãy tuy Huyền Long, Huyền Hổ bị xác thượng cổ Hắc Hùng nhiếp hồn nhưng giờ xác thượng cổ Hắc Hùng biến mất, hai người liều mạng rút vũ khí như tia chớp đánh tới sau lưng Dương Thạc. Huyền Long, Huyền Hổ muốn giết Dương Thạc.

Sát ý dày đặc tập trung Dương Thạc.

- A? Muốn ngăn cản ta?

Dương Thạc cảm giác tóc gáy dựng đứng sau lưng, khựng người, nhíu mày.

- Hay cho đôi chó săn!

- Hiện tại ta không giết các ngươi, vậy mà các ngươi còn muốn giết chết ta, ngăn cản ta rời đi sao? Đáng tiếc, chỉ bằng vào các ngươi chưa thể ngăn cản ta được!

- Chưa thể ngăn cản ta được!

- Chưa thể ngăn cản ta được!

Giọng Dương Thạc vang vọng trong hư không.

Huyền Long, Huyền Hổ đã tới sau lưng Dương Thạc, hai người đều là nhân vật chỉ tiến không lùi, mắt không chút do dự, "co py từ 't un g ho anh. co m' " vũ khí đâm vào lưng hắn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vang tiếng nổ điếc tai.

Huyền Long, Huyền Hổ cảm giác vũ khí trong tay như đâm túng khối sắt dày, tiếng xèo xèo vang lên, đâm ba tấc rồi không thể tiến sâu hơn.

Dương Thạc xuất hiện ở trước mặt Huyền Long, Huyền Hổ.

Thân hình to lớn một trượng, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc bạc bay sau đầu, đôi tay phu giáp đen cứng rắn như kiềm sắt bắt chặt vũ khí của Huyền Long, Huyền Hổ.

Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Huyền Long, Huyền Hổ.

- Nguy rồi!

Lòng Huyền Long, Huyền Hổ dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Lui!

Huyền Long, Huyền Hổ bản năng muốn lùi ra sau.

Chính lúc này, một thanh âm lạnh băng vang trong đầu Huyền Long, Huyền Hổ.

- Chết đi!

Két két két két két!

Mạnh dùng sức.

Vũ khí Huyền Long, Huyền Hổ bị nắm trong tay Dương Thạc như hai miếng sắt mỏng vặn vẹo. Lực vặn cường đại truyền vào tay Huyền Long, Huyền Hổ, hai người hét lên, như con mèo bị giẫm phải đuôi nhanh như chớp thả tay ra.

- Lùi!

- Đi mau!

Giờ phút này, Huyền Long, Huyền Hổ lập tức lùi lại ngay.

Dương Thạc vượt xa sức tưởng tượng của Huyền Long, Huyền Hổ. Text được lấy tại Truyện FULL

- Sao có thể như vậy? Sao hắn mạnh quá vậy?

- Mấy tháng trước lúc công gia ra tay thì Dương Thạc chỉ là đẳng cấp võ tôn sơ giai, sao bây giờ dường như vượt xa võ tôn trung giai, đi vào võ tôn cao giai? Còn nữa, kinh mạch, huyệt khiếu, thậm chí là huyết mạch bạo hùng toàn thân Dương Thạc chẳng phải đã bị công gia che rồi sao?

Huyền Long, Huyền Hổ vừa bay ngược lại trong óc toát ra suy nghĩ như trên.

Nhưng Huyền Long, Huyền Hổ không kịp nghĩ nhiều.

Vù vù vù vù vù!

Một bóng người nhanh như chớp lao hướng họ.

Tốc độ nhanh hơn bọn họ lùi ra sau nhiều.

Đúng là Dương Thạc!

Hắc Hùng biến thân trông như thân hình biến to, cồng kềnh hơn nhưng thật ra tốc độ của Dương Thạc không hề chậm lại mà nhanh nhẹn vô cùng. Thân hình to lớn không quan trọng, chủ yếu là tăng sức mạnh, cho dù thân hình có to lớn vẫn tuôn ra tốc độ khủng bố được.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc như ngọn núi nhỏ lao tới trước mặt Huyền Long, Huyền Hổ.

Dương Thạc lạnh lùng quát:

- Chết đi!

Hai vũ khí bị vặn vẹo trong tay Dương Thạc bắn tới trước, hai tiếng phập phập, mũi nhọn đâm vào ngực Huyền Long, Huyền Hổ. Đâm thủng phổi Huyền Long, Huyền Hổ, một tiếng vang nhỏ, xuyên thấu ra sau lưng.

- Cái này...

- Thật độc ác!

Huyền Long, Huyền Hổ bị đâm thủng tim, có thể nói là sinh cơ đoạn tuyệt.

Dưới loại tình huống này, nếu là cường giả đẳng cấp võ tôn như Đàm quản gia thì có lẽ sẽ hognr thần hồn, chết ngay. Nhưng Huyền Long, Huyền Hổ là thị vệ của Dương Thiên, giết người, gặp máu, cực kỳ hung hãn. Huyền Long, Huyền Hổ quát to, một tay cấu cánh tay Dương Thạc, tay khác đánh vào đầu hắn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai tiếng nổ vang bên tai Dương Thạc.

- Còn muốn bị thương ta? Tiếc rằng các ngươi quá yếu!

Dương Thạc không thèm nhìn Huyền Long, Huyền Hổ công kích, đôi tay nhúc nhích bắt lấy ngực áo của hai người, quát to, ném tới trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặt đất lót đá bị đập ra hai cái hố to.

Két két két két két!

Hai người trước thực lực tuyệt đối của Dương Thạc căn bản không có sức phản kháng, thân hình đập xuống đất, xương cốt bẻ gãy, nội tạng tổn hại, ọc bãi máu.

Còn công kích của Huyền Long, Huyền Hổ không trúng người Dương Thạc.

Huyền Long, Huyền Hổ bị Dương Thạc đè xuống đất, nhìn chằm chằm hắn, định uy hiếp hắn:

- Dương Thạc, công gia tuyệt... Tuyệt sẽ không...

Khóe môi Dương Thạc cong lên nụ cười lạnh lùng nói:

- Tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta sao?

- Các ngươi nghĩ rằng hắn sẽ giết ta báo thù cho các ngươi? Chỉ tiếc, các ngươi sai lầm rồi, Dương Thiên là kiêu hùng, ở trong mắt hắn thì cái chét của hai ngươi không có chút giá trị. Ta thì biểu hiện ra thực lực càng mạnh, càng có giá trị với hắn. Dù ta giết chết Dương Tử Hi mà Dương Thiên còn không giết ta chứ nói chi các ngươi!

- Yên tâm chết đi!

Dương Thạc siết tay, hai tiếng răng rắc, hắn bẻ gãy cổ Huyền Long, Huyền Hổ.

Huyền Long, Huyền Hổ trợn to mắt, chết không nhắm mắt...

- Phù.

Giết xong hai Huyền Giáp Vệ đẳng cấp võ tôn trung giai, Dương Thạc đứng dậy, thở hắt ra.

Đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia xung quanh chạy ra khỏi Tàng Thư Các kinh sợ nhìn Dương Thạc.

Dương Thạc ra khỏi mật thất?

Mật thất giam giữ một trong thiên hạ mười đại yêu thánh, Lôi Điêu Vương không nhốt Dương Thạc được? Thần hoang nguyên lực của phụ thân không phong hắn được?

Dương Thạc không sử dụng mưu kế gì trốn ra mà là lấy thực lực tuyệt đối lao ra. Đánh bạo mật thất, đánh nát Tàng Thư Các, đánh chết hai Huyền Giáp Vệ đẳng cấp võ tôn trung giai của Dương Thiên. Dương Thạc bây giờ mạnh hơn bốn tháng trước vài bậc.

Ở trong mắt đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia thì Dương Thạc không còn là đệ tử Dương gia bình thường mà là sự tồn tại siêu nhiên đủ sánh ngang với Trấn Quốc Công, Dương Thiên.

Dương Thạc hitgs sâu, mắt nhìn kinh thành Đại Chu triều xa xa.

- Kinh thành Đại Chu triều, giáo trường diễn võ đã tới ngày thứ ba, nên đi xem.

….. …. …. …. …..

Kinh thành Đại Chu triều, trên quảng trường thiên võ môn, trong thạch đài to lớn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một võ giả đẳng cấp luyện khí cao giai bị đánh bay ra, miệng hộc máu rớt ra ngoài mười trượng.

Trên thạch đài, Nam Cung Thương vác Phá Thiên đại kiếm to vô cùng liếc người bị đánh văng ra, than thở lắc đầu, nói:

- Yếu quá, hết sức yếu.

- Thắng ba trận này quá dễ, chán.

Nam Cung Thương nói xong cất Phá Thiên đại kiếm ra sau lưng, nhảy xuống thạch đài.

Nam Cung Thương liên tục thắng ba trận chỉ tốn mười phút.

Đây là đấu lôi đài giáo trường diễn võ tiến hành ngày tứ ba, cao thủ đẳng cấp võ sư như Nam Cung Thương đều ra tay.

Cường giả đẳng cấp võ sư như Nam Cung Thương lên đài, các cao thủ Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh, Mạc Địch không đối đầu với gã. Thường là võ giả đẳng cấp luyện khí đi lên, tối đa là mới vào đẳng cấp võ sư, cho nên Nam Cung Thương liên tục thắng ba trận mà không gặp lực cản gì.
Bình Luận (0)
Comment