Đương nhiên chẳng qua chỉ là khí huyết mạnh mẽ mà thôi, cảnh giới võ đạo còn chưa đạt tới Võ Tôn!
- Tiểu Địch, thực lực của ngươi cũng tăng lên rất nhanh đấy. Võ Tôn đỉnh phong, cách Đại Tông Sư cũng không xa? Những ngày này lại có đốn ngộ à?
Dương Thạc cười nhạt một tiếng, nói với Dương Địch.
- Ừm.
Dương Địch gật gật đầu, xông lên khẽ lè lưỡi với Dương Thạc.
Nàng được truyền thừa của Đạo Hoàng thượng cổ, thực lực tăng lên cũng là đột nhiên tăng mạnh, chỉ có điều so sánh với Dương Thạc hiện tại thì vẫn là kém nhiều. Vì thế nàng hơi tự ti. Hiện tại nghe thấy Dương Thạc tán dương, trong lòng cảm giác ngọt lịm, tự ti cũng biến mất không ít.
- Chỉ có điều, Thần Long!
Dương Thạc liếc nhìn Thần Long.
- Giữa chúng ta vốn không oán không cừu. Lúc trước ta bắt ngươi, vốn định dựa vào ngươi để tự nghĩ ra Thần Long Quyết. Trải qua mấy tháng này, cho dù chúng ta không là bằng hữu thì cũng có chút giao tình. Ta cũng không giữ ngươi nữa. Nếu ngươi muốn rời khỏi thì lúc nào cũng có thể rời đi!
Dương Thạc nói.
- Tiểu gia, ngươi để ta đi đâu đây?
Hai chân trước của Thần Long quấn quấn lại, hơi bất đắc dĩ nói.
- Nhớ năm đó văn minh nhân đạo còn chưa thành lập, khắp nơi đều là khu vực của Yêu tộc. Nếu ta xuất thế khi đó, khắp nơi đều là địa bàn của ta, toàn bộ tứ hải đều là nhà của ta!
- Hiện tại, đây là thế giới loài người của các ngươi, nơi nào có chỗ cho ta dung thân?
- Huống hồ ta không có lực lượng, không có cảnh giới, cho dù có trốn đến loạn lưu hàn băng Bắc Vực hay bên cạnh gió lốc lôi vân của Đông Hải, nói không chừng vẫn có cao thủ như Dương Thiên, Đại Bằng đến tìm ta gây phiền toái, đoạt huyết nhục của ta. Nếu như vậy thì không bằng ở lại trong Thập Phương Ca Sa, theo tiểu gia ngươi đi lăn lộn!
Cắn răng một cái, Thần Long dứt khoát nói ra.
Thất phu vô tội, giữ ngọc có tội.
Thần Long có một thân huyết nhục mạnh mẽ nhưng lại không có năng lực bảo vệ thân huyết nhục này. Ở trong mắt một số cường giả Võ Thánh, nó chính là một miếng bánh trái thơm ngon. Bất cứ kẻ nào gặp phải, chỉ sợ cũng đều mơ tưởng đánh một trận với Thần Long, lấy một chút huyết nhục từ trên người nó.
Huyết nhục Thần Long, tốt xấu gì thì cũng coi như là một loại thiên tài dịa bảo. Tuy Võ Thánh bình thường lấy được huyết nhục Thần Long cũng không có tác dụng gì quá lớn. Nhưng phải biết rằng lực lượng khí huyết trong huyết nhục Thần Long có thể so sánh với Huyết Tinh Thạch Nhũ. Lấy được huyết nhục Thần Long, hầm cách thủy cho hậu bối đệ tử ăn cũng tốt!
Chính là bởi vì như vậy, Thần Long cũng không dám đi dạo lung tung bên ngoài.
Ở lại trong Thập Phương Ca Sa là một lựa chọn tương đối khá.
Dương Thạc cũng không có hứng thú gì với nó. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Nhiều nhất cũng chỉ để nó hỗ trợ để chế diễn Thần Long Quyết mà thôi.
Mà đối với Thần Long, quá trình chế diễn Thần Long Quyết này cũng có rất nhiều chỗ tốt, có thể trợ giúp nó tăng nhanh việc đề thăng cảnh giới võ đạo. Khoảng hai ba người nghiên cứu với nhau tốt hơn so với việc bản thân nó bế môn rời xa thực tế.
Dương Thạc nắm giữ Cửu Dương Huyền Công, Dương Địch nắm giữ truyền thừa của Đạo Hoàng, lại có thiên tư cực cao.
Cùng nghiên cứu võ đạo với bọn hắn, đối với Thần Long mà nói, có trăm lợi mà không có một hại.
Huống hồ bên cạnh Dương Thạc còn có những loại thú như Huyết Phi, Tiểu Hỏa, Hắc Hùng.
Đều là cầm thú, cùng nhau nghiên cứu võ đạo, cộng động cùng tiến bộ. Chuyện tốt như vậy, đến đâu cũng tìm không thấy. Đi ra khỏi không gian Thập Phương Ca Sa, Thần Long lại muốn tìm mãnh thú cấp độ như Huyết Phi, Hắc Hùng thì thật khó khăn!
Kết hợp các loại nhân tố này lại, Thần Long dứt khoát quyết định đầu nhập vào Dương Thạc!
Không phải là kêu một tiếng "tiểu gia" sao?
Nó đã sớm thành thói quen!
- Ngươi thật sự quyết định ở lại cạnh ta?
Dương Thạc mỉm cười. Hắn cũng có thể đoán ra vài phần tâm tư của Thần Long này.
- Liền ở cạnh tiểu gia!
Thần Long vô cùng khẳng định nói.
- Nhưng mà…
Sau một khắc, con ngươi Thần Long này đảo một vòng, xoay chuyển lời nói.
- Tiểu gia, ngươi cũng không thể biến ta thành kẻ hầu để sử dụng được. Gặp phải cường giả Võ Thánh mà ngươi không đối phó được, ta có thể không ra tay. Thực lực hiện tại của ta, chống lại Võ Thánh, tuy người ta không giết được ta nhưng bang bang vài quyền cũng có thể hao tổn không ít lực lượng khí huyết của ta!
Thần Long nói.
- Yên tâm!
Dương Thạc mỉm cười.
- Cường giả Võ Thánh tuyệt đối không để ngươi đối phó, nhiều nhất là lúc ta ra tay đánh cấp độ Đại Tông Sư chó rơi xuống nước, bảo ngươi đi ra hỗ trợ thôi!
Thần Long này cũng có tác dụng đấy.
Nếu Dương Thạc gặp phải Võ Thánh không đối phó được, để nó đi ra làm khiên thịt, Dương Thạc cũng có thể thừa cơ nhẹ nhàng đào tẩu. Dù sao ngay cả nhóm cường giả Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương cũng đều không giết được Thần Long này.
Nhưng nói là như vậy, Thần Long lần lượt mấy lần, mặc dù cuối cùng chạy trốn thì cũng khó tránh khỏi tổn thất một chút lực lượng khí huyết.
Một hai lần thì không sao.
Nhiều lần, lực lượng Thần Long sẽ tổn hao nhiều!
Dương Thạc tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống kia xảy ra!
Hiện tại đơn giản không cho Thần Long ra tay, đây là đang giữ lại lực lượng của Thần Long. Đợi đến tương lại, cảnh giới võ đạo của Thần Long tăng lên có thể khống chế lực lượng bản thân, sau đó nó có thể dựa vào lực lượng tuyệt đối cường đại của bản thân để nghiền ép những Võ Thánh kia.
Sớm khiến nó hao tổn lực lượng thì trong tương lai, đợi cảnh giới võ đạo của nó tăng sẽ khiến năng lực khống chế lực lượng giảm đi. Như vậy đúng là bi kịch!
Không cho nó ra tay, thả dây câu dài câu con cá lớn, khiến nó phát huy ra tác dụng càng lớn.
Dương Thạc cũng không giấu diếm Thần Long, nói đạo lý này cho Thần Long. Thần Long cũng gật đầu đồng ý. Hiện tại Dương Thạc bảo vệ nó, tương lai đợi nó cường đại rồi đương nhiên sẽ không ngại trợ giúp Dương Thạc đi nghiền ép những Võ Thánh kia. Dù sao là tiện tay mà thôi, bắt nạt người khác, Thần Long nó rất thích làm!
Đã có Thần Long, không thể nghi ngờ gì là lực lượng của Dương Thạc trong tương lai sẽ càng mạnh mẽ
Cho dù là hiện tại, gặp phải Đại Tông Sư bình thường thì cũng có thể để Thần Long xuất hiện rồi đánh một trận với những Tông Sư này.
Thần Long đầu nhập Dương Thạc thành công, cao hứng bừng bừng đi tìm bọn Huyết Phi luận bàn giao lưu.
Thân thể Dương Thạc và Dương Địch cũng trở về trong sông nhỏ, tiếp tục tu luyện.
Phốc!
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc xé rách hư không, xuất hiện trong động đá vôi dưới lòng đất Yến Sơn.
- Lần tu luyện này tốn hơn hai tháng!
- Hơn hai tháng đều không tầm bảo. Bí bảo thượng cổ lưu lại dưới lòng đất Yến Sơn này trên cơ bản cũng bị lấy đi rồi…
Trong miệng thở ra một hơi, Dương Thạc thầm nghĩ.
Hai tháng này, phân thân Thần Long đã ra bên ngoài hoạt động một thời gian ngắn.
Lúc trước Thần Long cũng đề cập qua với Dương Thạc. Trong hai tháng này có mấy cường giả đã phát hiện vài món bí bảo trong động đá vôi dưới lòng đất này, cũng có mấy trận tranh đoạt chém giết.
Nhưng đẳng cấp của những bí bảo kia cũng không cao.
Thứ tốt nhất cũng đừng so sánh với Đạo Hoàng Kiếm và Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, chính là so sánh với chiến xa Thiên Binh của Âu Dương Ngự thì cũng kém một bậc. Bởi vì không có thứ gì tốt, Thần Long dứt khoát không thông báo cho Dương Thạc, quấy rầy Dương Thạc tu luyện.
Hiện tại bí bảo dần dần xuất thế, bí bảo lưu lại dưới lòng đất Yến Sơn cũng càng ngày càng ít. Đồng thời Dương Thạc cũng phát hiện ra dưới lòng đất Yến Sơn này hầu như cũng không còn bao nhiêu cường giả ở đây. Nhiều nhất cũng chỉ có một số Võ Tôn còn muốn thử vận khí, vẫn ở lại đây tìm kiếm mà thôi.
- Chắc cũng nên rời khỏi nơi này rồi!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Hành trình đến Yến Sơn này, bí bảo mà Dương Thạc lấy được cũng không tính là quá nhiều, chẳng qua chỉ là Đạo Hoàng Kiếm và Hộ Tâm Giáp của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp mà thôi.
Nhưng phải biết rằng bí bảo ở đây tổng cộng chỉ có mười mấy món.
Bản thân Dương Thạc đã chiếm được hai kiện trong đó, là trân quý nhất. Thành tựu như vậy đã là tương đối khả quan rồi.
Hơn nữa bí bảo chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Dương Địch đã đạt được truyền thừa của Đạo Hoàng, Dương Thạc đổi được Đệ Nhị Trọng Cửu Dương Huyền Công. Lại có một Thần Long, chiến lực siêu cường trong tương lai gia nhập vào Dương Thạc. Thậm chí có thể nói Thần Long xuất thế lần này, người thắng lợi nhất chính là Dương Thạc.
Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương cũng không thể so sánh được!
Những bí bảo bình thường kia không lấy được cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Tiếp tục tầm bảo trong động đá vôi dưới lòng đất Yến Sơn này trên cơ bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. Trước mắt Dương Thạc cũng muốn hiểu rõ thời cuộc Đại Chu một phen. Cho nên Dương Thạc quyết định tới kinh thành Đại Chu xem xét.
Chíu!! Chíu!!
Đang muốn phá toái hư không rời đi thì đột nhiên trong động đá vôi phía trước có hai hư ảnh hiện lên.
Hình như là hai võ giả cấp độ Võ Tôn đến Yến Sơn tầm bảo.
- Tôn Cửu, gần đây kinh thành không yên ổn. Chúng ta tầm bảo hai ngày nữa, không tìm thấy bí bảo thì cũng trở về thôi.
Một võ giả trong đó nói.
- Không yên ổn?
Nghe được ba chữ kia, trong lòng Dương Thạc khẽ động. Thân thể hắn chíu một cái, nhoáng lên, đi theo sau hai võ giả này. Hắn thu liễm khí tức, chỉ dựa vào cảm giác lực rất mạnh của bản thân để nghe trộm bọn hắn nói chuyện.
Hai võ giả trong động đá vôi tối đen này chẳng qua chỉ là cấp độ Võ Tôn, căn bản không phát hiện ra Dương Thạc.
- Đúng vậy đấy. Phùng ca, nghe nói trưởng tử của Trấn Quốc Công, Dương Tử Mặc đã khởi binh ở Nam Tỉnh, lấy cờ hiệu Đại Thần. Hắn đã đánh chiếm Bát Xuyên Nguyên, thẳng tiến tới tỉnh Sơn Dương. Mười ba tỉnh nam bắc, hắc đạo Tổng Biều Bả Tử Mạc Vân Cốc làm đại nguyên soái quân binh mã Đại Thần, khởi binh ba mươi vạn, tiến thẳng vào kinh thành. Kinh thành đã nguy cấp rồi. Mấy ngày nữa sẽ xảy ra một trận đại chiến, chờ đợi ở phụ cận kinh thành này cũng không tốt…
Một võ giả Tôn Cửu khác mở miệng nói.
- Ừm.
Phùng ca kia khẽ gật đầu.
- Lần này, Mạc Tổng Biều Bả Tử đối với kinh sư Đại Chu là tình thế bắt buộc!
- Ba mươi vạn đại quân cũng không là gì. Dù sao kinh thành cũng có mười vạn cấm quân, trang bị tốt, dựa vào lợi thế thành trì, có lẽ có thể giữ được. Nhưng bên cạnh Mạc Tổng Biều Bả Tử này lại có vô số cao thủ lục lâm đ*o trợ trận, cường giả Đại Tông Sư có hơn mười người. Mà bên kinh sư chẳng qua chỉ rải rác có mấy người thôi. Trương Chu Chính tuy là tông sư Nho môn nhưng chưa hẳn đã giữ được kinh sư.
- Huống hồ Hoàng thượng và Phụ Chính Vương đều đã rời khỏi kinh sư. Hiện tại nguyên soái binh mã tam quân của kinh sư là một tên Dương Thành miệng còn hôi sữa. Nghe nói lúc trước hắn đạt được một ít kỳ ngộ, cảnh giới tăng mạnh, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là Đại Tông Su sơ giai. Muốn ngăn cản Mạc Vân Cốc? Đúng là châu chấu đá xe!
Phùng ca nói.
- Phùng ca, nghe nói đệ nhất Võ Bạt Đại Chu, Dương Thạc kia đang ở dưới mặt đất Yến Sơn?
Tôn Cửu kia lại lên tiếng.
- Dương Thạc và Mạc Vân Cốc có mối thù giết con. Đợi đến lúc dẹp xong kinh thành, Mạc Vân Cốc tất nhiên muốn dẫn cao thủ đến lòng đất Yến Sơn lùng bắt Dương Thạc. Hay là chúng ta sớm rời khỏi đây đi, miễn cho rơi vào vũng nước đục này…
Tôn Cửu nói.
- Ừm. Mau rời khỏi đây thôi!
Phùng ca cũng nói.
Hai người tăng tốc độ lên, trong chớp mắt đã vượt hơn mười trượng, vòng qua một hang động đá vôi, biến mất không thấy.
Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc dĩ nhiên dừng lại.
Lơ lửng giữa không trung, hai hàng lông mày của Dương Thạc hơi nhíu lại.
- Mạc Vân Cốc đã binh lâm thành hạ, đã sắp đánh đến kinh thành Đại Chu?
- Cừu hận giữa ta và người kia cũng coi như là không đội trời chung. Hắn sớm đã có ý muốn giết ta. Nếu hắn thật sự chiếm được kinh thành, đầu tiên sẽ đến lùng bắt ta. Hơn nữa thật không ngờ Lục ca cũng có kỳ ngộ, tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư, hiện tại chỉ huy binh mã kinh thành ngăn cản Mạc Vân Cốc. Lần này kinh thành đánh một trận, Lục ca chỉ sợ lành ít dữ nhiều…
Sắc mặt Dương Thạc có chút âm trầm.
- Mà thôi!
- Lục ca là thân huynh đệ của ta. Lần này kinh thành đánh một trận, ta cũng phải làm người đứng đầu rồi!
- Lúc trước Phụ Chính Vương cũng coi như là có chút ân huệ với ta. Lần này giúp hắn giữ kinh thành cũng coi như báo đáp hắn. Có thể giữ thì giữ, giữ không được, lúc thành bị phá sẽ mang Lục ca rời đi, tuân theo ý trời!
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Ngược lại là Mạc Vân Cốc kia…
- Hắn không tới tìm ta, ta cũng đi tìm hắn. Lúc này ở kinh thành, tất nhiên phải đánh một trận với hắn! Mặc dù kinh thành bị công phá, ta cũng nhất định phải nghĩ cách chém giết người này!
Hai mắt Dương Thạc hơi nheo lại.
Cứu Lục ca, báo đáp Phụ Chính Vương, giết Mạc Vân Cốc, đồng thời còn vào lúc kinh thành bị công phá, tận lực đục nước béo cò, vào trong kho tàng trong Hoàng Thành tìm một ít thứ như thiên tài địa bảo, thần binh áo giáp, Xá Lợi Tử… Đây là một hành động rất hiếm có, Dương Thạc tất nhiên phải muốn tới kinh thành Đại Chu một chuyến.
- Tập trung Lục ca!
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Thạc lập tức lợi dụng Thập Phương Ca Sa, tập trung vào Lục ca Dương Thành.
Phốc!
Phá toái hư không, Dương Thạc trực tiếp đến kinh thành Đại Chu, chỗ của Dương Thành.
Kinh thành Đại Chu.
Thành đông, một doanh trướng trong cấm quân.
Dương Thạc đang ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, cau mày nhìn tấm "thành phòng đồ kinh sư Đại Chu". Hai bên doanh trướng còn có vài tên tướng lãnh mặc áo giáp, đều là trung niên ba bốn mươi tuổi, khí huyết khổng lồ, ít nhất là cấp độ Võ Tôn.
Trong đó thống lĩnh ngự lâm quân Lưu Ngự Thanh thình lình xuất hiện.
Ngoài ra, trong doanh trướng này còn có vài thị vệ hình thể tháo vát, đều là cấp độ Võ Tôn, cảnh giới hộ vệ an toàn cho tướng lãnh Đại Chu.
- Lúc này chắc Mạc Vân Cốc muốn bắt đầu công thành từ thành đông chúng ta…
Dương Thành chỉ vào thành phòng đồ, nói ra.