Vô Tận Thần Công

Chương 323

Sau khi bọn chúng ngã xuống, lại tiếp xúc với nhiều sát khí hơn, khiến cho tất cả các bộ phận trên thân thể đều bị ăn mòn nhanh chóng.

Những tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Dương Thạc cảm giác được, trên không trung của thôn tang này đang không ngừng ngưng tụ từng luồng sát khí. Những luồng sát khí này là do khi những tên tội phạm bị giết mang theo lòng phẫn hận mà phát ra.

Dương Thạc không hề do dự, hấp thu toàn bộ những sát khí này.

Sau khi hấp thu những sát khí này, Dương Thạc có thể cảm thấy được, sát khí đang ngưng tụ bên trong thân thể mình gần như là thực chất vậy. Những sát khí này bắt đầu bay nhanh và cải tạo thân thể Dương Thạc. Thậm chí, loại cải tạo này còn trực tiếp chạm đến bản chất tính mạng, và mỗi một giọt máu đều được cải tạo.

- Rốt cục cũng bắt đầu ngưng tụ Âm Sát chân thân sao?

Dương Thạc biết, đây là dấu hiệu khi mình đã hấp thu đủ Âm Sát khí và bắt đầu ngưng tụ Âm Sát chân thân.

Chứ muốn ngưng tụ xong Âm Sát chân thân thì còn phải mất một thời gian nữa.

Dương Thạc cũng không vội.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tục vang lên, nhưng tâm cảnh Dương Thạc lại không hề bị ảnh hưởng.

Trừng phạt cái ác chính là làm việc thiện. Nếu không thể trừng trị kẻ ác thì về sau kẻ muốn làm việc ác sẽ không còn lo lắng nữa. Có đôi khi, dùng bạo chế bạo, thậm chí dùng cách ác độc hơn để chế bạo cũng là việc tất yếu.

Thật lâu sau…

Tiếng kêu thảm thiết bên này mới hoàn toàn biến mất.

Ba vạn tên tội phạm đều đã chết hết.

Lại có từng luồng sát khí nhanh chóng ngưng tụ đến trên người Dương Thạc.

Tuy đã hấp thu đủ Âm Sát khí và có thể ngưng tụ Âm Sát chân thân, nhưng đối với thân thể hiện tại của Dương Thạc mà nói thì càng nhiều Âm Sát khí càng tốt.

- Sẽ đi tìm tội phạm để tiếp tục chém giết.

Vốn Dương Thạc chỉ định giết đủ tội phạm, hấp thu đủ Âm Sát khí là sẽ dừng tay.

Nhưng bây giờ, Dương Thạc quyết định sẽ giết tiếp. Text được lấy tại Truyện FULL

Có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu.

Nếu mình không giết thì có thể còn có một thôn trang bị những tên tội phạm này tàn sát. Người già, trẻ nhỏ đều sẽ chết, phụ nữ bị chà đạp, rồi toàn bộ thôn trang cũng sẽ bị đốt cháy… Mà nếu mình giết tiếp thì sẽ có một cái thôn, một người già, một em bé, hay một phụ nữ tránh được kiếp nạn này…

- Giết, vậy thì giết đi.

Dương Thạc chậm rãi nhắm hai mắt lại:

- Mặc dù ta thành ác ma cũng không hối hận.

Xoẹt!

Mở ra hư không.

Dương Thạc lại biến mất lần nữa.

Không biết đội tội phạm nào sẽ gặp tai hoạ tiếp theo.

Ngoài mười dặm về hướng tây.

Một đội quân khoảng ba bốn trăm tên tội phạm đang nhanh chóng chạy thục mạng.

Vốn đội ngũ của bọn hắn có vạn người. Nhưng vừa rồi, Lưu Ngự Thanh dẫn theo một vạn Ngự Lâm quân đến, nên đội ngũ của bọn chúng tách ra, có khoảng 2000 đến 3000 người đã bị giết chết. Còn đội ngũ ba bốn trăm tên tội phạm này thì trốn thoát được, đang chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng.

Đội ngũ này không có thủ lĩnh, bọn chúng chạy trốn hoàn toàn là do tự phát.

Vèo…o…o!

Một người thanh niên cao tám thước, toàn thân được bao phủ trong bộ áo giáp màu vàng kim, không biết đã xuất hiện phía trước đội ngũ này từ lúc nào.

- Hả? Là tên võ tướng của Ngự Lâm quân Đại Chu à? Các anh em, tên ranh con kia lạc đàn rồi, giết chết hắn để đoạt áo giáp của hắn đi.

Có mấy tên tội phạm gan lớn, khi nhìn thấy người thanh niên kia thì hai mắt sáng ngời, chợt quát to một tiếng rồi hung hăng lao về phía người thanh niên kia.

Vèo…o…o!

Ánh sáng màu xanh loé lên.

Đầu lâu của tên tội phạm đi đầu đã bị rơi xuống đất.

Dưới chân người thanh niên mặc áo giáp vàng kia xuất hiện một thanh phi kiếm màu xanh cực lớn, và thêm ba thanh kiếm nhỏ bay xung quanh.

Vèo…o…o!

Người thanh niên thoáng di chuyển một chút đã đến trước mặt đám tội phạm này.

Rắc!

Hắn khẽ vươn tay, túm lấy cái cổ của một gã tội phạm.

- Xảy ra chuyện gì? Các ngươi là đào binh của Đại Thần quân hả? Đúng là một đám giặc cướp, không tuân theo kỷ luật. Xem ra, năng lực trị binh của Mạc Vân Cốc cũng chỉ có vậy. Tối đa thì hắn cũng chỉ là anh hùng đám cỏ dại mà thôi.

- Nói, hiện tại Mạc Vân Cốc ở đâu? Có đến kinh thành Đại Chu hay không, bắt đầu công thành chưa?

Người thanh niên này chậm rãi nói.

- Ngươi là ai mà dám bắt lão đại của chúng ta?

- Giết chết tên ranh con này.

Mấy tên tội phạm xung quanh nhìn thấy người thanh niên mặc áo giáp vàng kim túm cổ tên tội phạm kia liền nhao nhao kêu to, rồi cầm đoản đao, trường thương lao tới chỗ người thanh niên.

Vừa rồi, tốc độ người thanh niên mặc áo giáp màu vàng kim kia ra tay giết chết tên đầu lĩnh đám giặc cướp, ngay sau đó lại túm cổ một tên cướp khác rất nhanh, nên đám tội phạm phía sau không nhìn thấy rõ người thanh niên này ra tay như thế nào.

Những tên tội phạm này không biết gì về thực lực chân chính của người thanh niên mặc áo giáp vàng.

Thậm chí, trong mắt một số tên tội phạm, người thanh niên này là dựa vào đánh lén mới có thể giết chết một người và bắt một người khác.

Bọn chúng nghĩ, bên mình có mấy trăm người, muốn giết người thanh niên này là việc rất dễ dàng.

Bởi vì như thế mà khi tên thủ lĩnh đám cướp bị bắt, thì một số tên tội phạm phía sau không hề sợ hãi, mà ngược lại còn hét to, cầm vũ khí trong tay, xông lên tấn công người thanh niên này, muốn đánh lui hắn để cứu tên trùm cướp ra.

Keng! Keng! Keng!

Tốc độ của những tên tội phạm này cũng khá nhanh.

Một lát sau, bọn chúng đã cầm binh khí trong tay, hung hăng chém lên người thanh niên mặc áo giáp vàng.

Vài thanh âm kim loại va chạm nhau vang lên.

Khi những thứ binh khí kia chém đến trên người thanh niên này lại không hề phát ra một chùm hoả hoa, thậm chí còn không để lại một vết xước nào.

Những tên tội phạm này đều ngẩn người.

- Hỏi ta là ai hả?

Đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của người thanh niên kia vang lên.

- Ta là ai ư, không phải những kẻ đào ngũ của Đại Thần quân như các ngươi có tư cách biết. Sao, các ngươi không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của ta hả? Nếu không muốn trả lời… vậy thì các ngươi chết đi.

Giọng nói của người thanh niên kia lạnh thấu xương.

Răng rắc!

Ngay sau đó, người thanh niên mặc áo giáp màu vàng kim bóp chặt tay lại, khiến cho tên tội phạm bị túm cổ kia liền lập tức bị gãy cổ, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt trừng to, miệng kêu ô ô, cả người không ngừng giãy giụa, rõ ràng là đã chết.

Vèo…o…o! Vèo…o…o! Vèo…o…o!

Cùng lúc đó, ba thanh kiếm nhỏ màu xanh bên cạnh người thanh niên này cũng bay nhanh về phía mấy tên tội phạm vừa tấn công hắn.

Phập! phập!

Hai tên tội phạm trong đó bị đâm thủng đầu. Tiếp theo, mấy thanh kiếm nhỏ màu xanh lại xuyên qua đầu bọn chúng mang theo một đống óc. Cả người hai tên tội phạm này lập tức ngã xuống đất, làm bay lên một đám bụi mù.

- Nguy rồi.

Một tên tội phạm phát hiện được nguy hiểm sớm liền thay đổi sắc mặt, vô ý thức lùi nhanh lại.

Lúc này, tên tội phạm có thể cảm nhận rõ ràng, có một sự nguy hiểm đang bao phủ toàn thân hắn. Thậm chí, khi còn ở trong doanh trại của Đại Thần quân, lúc phải đối mặt với thượng cổ Thần Long vô cùng mạnh mẽ kia thì hắn cũng không cảm thấy nguy hiểm như bây giờ. Nhưng giờ phút này, tên tội phạm này giống như đang ở trong miệng của Thần Long vậy, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.

Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, đã làm cho cả người hắn cứng đơ lại.

Tuy hắn cố gắng lùi lại phía sau, nhưng tốc độ của hắn vẫn quá chậm.

Vèo…o…o! Vèo…o…o! Vèo…o…o!

Ba thanh kiếm nhỏ màu xanh nhanh chóng phi tới trước mặt hắn.

Ô...ô...ô...n...g!

Khi ba thanh kiếm màu xanh bay đến trước mặt tên tội phạm này liền phát ra những thanh âm ong ong, rồi mỗi một thanh hoá thành 99 thanh kiếm nhỏ hơn.

Tổng cộng là 297 thanh kiếm nhỏ.

Hai trăm chín mươi bảy thanh kiếm nhỏ này vây quanh tên tội phạm, rồi nhanh chóng xoắn tròn xung quanh hắn.

- A….

Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bộ áo giáp trên người tên tội phạm này đã bị hai trăm chín mươi bảy thanh tiểu kiếm chém nát. Ngay sau đó, mỗi khi hơn hai trăm thanh tiểu kiếm chạm đến thân thể tên tội phạm này thì đều mang theo một chút máu thịt. Gần 300 thanh tiểu kiếm không ngừng di chuyển, không ngừng cắt từng miếng thịt trên người tên tội phạm. Có lẽ, đây chính là điển hình của róc xương, lóc thịt tươi sống.

Thân thể vẫn còn tiếp tục đau đớn.

Cảm giác bị chôn sống, và phải nhìn từng miếng thịt trên người của mình bị cắt dần cắt mòn khiến cho tên tội phạm phát điên và không ngừng kêu gào thảm thiết.

Phập phập phập! Phập phập phập!

Trong nháy mắt, toàn bộ tứ chi cùng máu thịt của tên tội phạm này đã bị cắt hết, chỉ còn lại khung xương.

Ngay sau đó, máu thịt ở thân thể, đầu, ngực, bụng của người này cũng bị cắt nát, lộ ra xương sườn, thậm chí là nội tạng ở bên trong lồng ngực. Da thịt trên đầu hắn cũng biến mất chỉ còn lại cái đầu lâu. Chẳng qua, những cơ quan quan trọng của hắn đều không bị tổn thương, cho nên, hắn vẫn chưa chết và vẫn không ngừng kêu la thảm thiết.

Cuối cùng, những thanh tiểu kiếm này mới bắt đầu cắt nát các cơ quan nội tạng của hắn. Rồi hắn cũng chết.

Cho đến giờ phút này, tiếng kêu gào thảm thiết mới dừng lại.

Bây giờ, ba bốn trăm tên tội phạm phía sau mới run rẩy cả người, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo giáp vàng kim đã tràn đầy sự sợ hãi.

- Ngươi… ngươi… ta biết ngươi là ai. Ngươi là Dương Tử Mặc, là Dương Tử Mặc của Đại Thần quân. Ngươi hại chết Mạc lão đại. Hôm nay, ngươi lại còn muốn giết chúng ta, vậy mà còn muốn chúng ta bán mạng cho ngươi….

Bất chợt, sắc mặt của một tên tội phạm trong đó biến đổi, chỉ vào người thanh niên mặc áo giáp màu vàng kim kia la lên.

- Trốn thôi.

Tên tội phạm này quát to một tiếng rồi vội vàng quay người lại muốn chạy trốn.

Nhưng đáng tiếc, không đợi hắn chạy được vài bước thì ba thanh kiếm màu xanh đã đuổi theo hắn, rồi nhanh chóng xẹt qua thân thể hắn, và cắt nát máu thịt trên người hắn.

Kèm theo tiếng kêu thê lương thì tên tội phạm này cũng bị tươi sống giết chết.

Giờ khắc này, trong lòng những tên tội phạm khác cũng đang lo lắng, sợ hãi.

Dương Tử Mặc.

Người thanh niên mặc áo giáp màu vàng kim này là chủ nhân đương thời của Đại Thần quân, đã xưng vương, là thế tử của nguyên Trấn Quốc Công Đại Chu – Dương Tử Mặc.

Những tên tội phạm này tuyệt đối không ngờ, mình đi theo Mạc Vân Cốc đến đánh kinh thành, nhưng chưa đợi hành động đã bị một tên cao thủ mang theo Thần Long đến giết chết Mạc Vân Cốc, rồi đuổi theo tàn sát bọn chúng. Mà bọn chúng còn chưa kịp chạy ra khỏi kinh thành thì lại gặp Dương Tử Mặc.

Lúc này, Dương Tử Mặc chẳng hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của bọn chúng.

Hắn di chuyển, và lại túm cổ được một tên tội phạm nữa.

- Nói, Mạc Vân Cốc hiện đang ở đâu, tình hình bên kinh thành như thế nào?

Dương Tử Mặc lạnh lùng hỏi.

- Ta nói, ta nói. Mạc lão đại mang binh vây quét kinh thành, nhưng vừa mới cắm trại cách cửa đông kinh thành mười dặm, thì có cao thủ đến đánh lén vào ban đêm, Mạc lão đại cùng Lô lão đại và Phương lão đại đã bị cao thủ kia giết chết. Cao thủ kia còn mang theo Thần Long giết bảy tám vạn người chúng ta. Mấy người chúng ta phải liều mạng mới chạy được tới đây. Đằng sau… đằng sau còn có Lưu Ngự Thanh mang Ngự Lâm quân Đại Chu đuổi theo nữa.

Tên tội phạm này nói đứt quãng.

- Mạc Vân Cốc bị người ta giết chết rồi hả?

Dương Tử Mặc nhíu mày.

- Theo ta thấy thì đây là do ngươi bịa lý do để bổn vương không trách phạt hả?

Răng rắc.

Dương Tử Mặc lạnh lùng nói xong, liền bóp mạnh tay một cái, khiến cho cái cổ của tên tội phạm này lập tức bị bẻ gãy.

Vèo…o…o!

Dương Tử Mặc lại di chuyển đến bắt một tên tội phạm nữa.

- Ngươi, nói!

Dương Tử Mặc lạnh lùng nói.

- Đại công tử tha mạng… đại công tử tha mạng…

Răng rắc.

Lại một tiếng giòn vang vang lên.

Ngay sau đó, Dương Tử Mặc lại bắt một tên tội phạm khác.

- Đại công tử, Mạc lão đại đúng là đã bị người ta giết chết… chúng ta không nói dối đâu…

Tên tội phạm này biến sắc, điên cuồng kêu gào, ngay cả đũng quần hắn cũng đã ướt đẫm.

- Đại công tử, chúng ta không nói dối mà…

Bịch!

Những tên tội phạm kia thi nhau quỳ rạp xuống.

- Không nói dối hả?

Dương Tử Mặc vừa bóp nát cái cổ của tên tội phạm kia, chợt nghe được tất cả tội phạm đều nói như vậy thì không khỏi nhíu mày?

- Chẳng lẽ, thật sự có cao thủ giết chết Mạc Vân Cốc rồi?

Dương Tử Mặc tuỳ tiện vung tay một cái, tên tội phạm kia liền ngã xuống đất.

- Không thể ngờ trong kinh thành Đại Chu còn có cao thủ Võ Thánh có thể giết chết Mạc Vân Cốc. Chẳng qua, tên Mạc Vân Cốc này đúng là đồ bỏ đi, ngay cả những tên thủ hạ của mình cũng không khống chế được. Hắn vừa chết, đám tội phạm này liền như rắn mất đầu. Cái tên vừa rồi bị mình bắt còn đái cả ra quần. Vậy thì còn cần cái lũ vô dụng này làm gì.

Dương Tử Mặc lẩm bẩm nói.

- Toàn bộ chết hết đi cho rồi.

Dương Tử Mặc quát khẽ một tiếng.

Vèo…o…o! Vèo…o…o! Vèo…o…o!

Ba thanh Đạo Hoàng Kiếm hoá thành hai trăm chín mươi bảy thanh tiểu kiếm phi nhanh về phía những tên tội phạm này.

Phập!

Tên tội phạm vừa mới được Dương Tử Mặc bỏ qua, còn đang may mắn mình thoát chết, lại không ngờ một lát sau, đã có một thanh tiểu kiếm xuyên qua đầu mình… lập tức, hắn trừng lớn hai mắt, rõ ràng là đã chết.

Phập! Phập! Phập!

Trong khoảng khắc, ba bốn trăm tên tội phạm kêu gào thảm thiết rồi nhanh chóng bị giết chết.

- Đến kinh thành xem tình hình thế nào.

Dương Tử Mặc vươn một tay lên, mở ra hư không rồi bước vào.

Cách đó ba dặm.

Khoảng ba bốn vạn tên tội phạm đào binh đang vừa chạy vừa kêu gào.

Cộp cộp cộp! Cộp cộp cộp!

Phía sau, một đội kỵ binh như nước lũ đang nhanh chóng đuổi theo.

Đội kỵ binh này chỉ khoảng một vạn người, hợp thành trận hình tam giác, trông giống như chiếc chuỳ, mạnh mẽ đâm vào bên trong đội ngũ đào binh này, không ngừng lấy đi tính mạng của bọn chúng. Người đi đầu trong đội quân kỵ binh này khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt ngay thẳng, thân hình cường tráng, tay cầm một thanh trường thương, nhẹ nhàng vung lên đã thể hiện thực lực mạnh mẽ. Những tên tội phạm Võ Sư đều bị hắn chém giết dễ dàng.

Đây đúng là thống lĩnh Ngự Lâm quân Đại Chu, cao thủ Đại Tông Sư trung kỳ, Lưu Ngự Thanh.

Một lần kỵ binh truy kích, 3000 tên tội phạm bị giết chết.

- Tiếp tục.

Dưới sự chỉ huy của Lưu Ngự Thanh, sau khi đội kỵ binh này tấn công xong một lần, họ lại quay lại, tiếp tục tấn công đến đội ngũ tội phạm khác.

Xoẹt!
Bình Luận (0)
Comment