Vô Tận Thần Công

Chương 451

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba cái xác khô nhanh nhanh chóng bay lên, giống như thiên thạch, đập tới nhanh như chớp.

Rầm! Rầm!

Mặc dù những Võ Thánh bình thường kia đều bay nhanh tránh né, nhưng vẫn có hai vị không tránh kịp. Sau khi bị hai cái xác khô Kim Thân này đụng vào, trong tiếng vang ken két, hai vị Võ Thánh này đều bị bẻ gẫy gân cốt, lập tức bị thương nặng. Bọn hắn truyền ra những tiếng kêu gào thảm thiết.

- Kim Thân thật hung hãn!

Những Võ Thánh khác vội vàng hít sâu vào một hơi.

Ba cái xác khô Kim Thân vừa tiến vào trong cột sáng hư không chín màu, lập tức bị năng lượng cột sáng hư không chín màu này oanh kích. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ba Kim Thân này đều bình yên vô sự tiến vào trong mộ Nhân Hoàng...

Sai đó, dường như toàn bộ cường giả từ Võ Thánh bình thường trở lên đều tiến vào trong mộ Nhân Hoàng.

Xung quanh đây chỉ còn lại những cường giả Võ Thánh bình thường.

Mà cùng lúc đó, trong không gian Thập Phương Ca Sa.

- Thì ra dung hợp khí huyết bên trong thuật Đại Chuyển Sinh là như vậy sao... Như vậy ta có thể dùng thuật Đại Chuyển Sinh này để dung nhập hoàn toàn lực lượng khí huyết vào trong thân thể. Lúc trước Phật Sống Mật Tông kia muốn thi triển thuật Đại Chuyển Sinh đối với ta, muốn để cho lực lượng khí huyết tiến vào trong cơ thể của ta. Lợi dụng bí pháp này, ta có thể dung hợp được hoàn toàn lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông...

- Sau khi nhục thể của ta hấp thu, dung hợp hoàn toàn khí huyết của Phật Sống Mật Tông, chắc chắn lực lượng khí huyết của ta có thể bước vào cảnh giới Võ Thánh!

Ở trong không gian Thập Phương Ca Sa này, Dương Thạc đã lĩnh ngộ được bí pháp dung hợp của thuật Đại Chuyển Sinh.

Hoàn toàn dung hợp khí huyết của Phật Sống Mật Tông vào thân thể của mình!

Xì xào... Xì xào...

Trong cơ thể Dương Thạc, lực lượng khí huyết không ngừng di chuyển.

Nhất là những lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông kia. Chúng ngưng tụ cùng một chỗ giống như là một con chuột nhỏ vậy, nhanh chóng chạy trong khắp kinh mạch trong cơ thể Dương Thạc.

Dương Thạc không ngừng dung hợp, hấp thu thử những lực lượng khí huyết này.

Một phần...

Hai phần... Ba phần...

Lợi dụng bí pháp dung hợp kia, Dương Thạc có thể dung hợp những khí huyết này với tốc độ cực nhanh.

Ước chừng một, hai canh giờ trôi qua, Dương Thạc đã có thể dung hợp, hấp thu hơn ba phần khí huyết.

Bốn phần... Năm phần...

Sáu phần!

Đúng lúc Dương Thạc dung hợp, hấp thu sáu phần lực lượngkhí huyết.

Ầm ầm!

Từ trong thân thể Dương Thạc bỗng phát ra một tiếng trầm đục. Tựa như đã sinh ra biến hóa đặc thù.

Sau một khắc, Dương Thạc lập tức cảm giác được, huyệt khiếu bên trong thân thể mình đã hợp thành hai hai chỗ. Lúc trước, sáu mươi bốn chỗ huyệt khiếu nhanh chóng dung hợp thành ba mươi hai chỗ huyệt khiếu. Ba mươi hai huyệt khiếu chính là tổng số huyệt khiếu mà cường giả cấp độ Võ Thánh sơ kỳ vốn có. Nói cách khác, lúc này, thân thể Dương Thạc đang từ cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Võ Thánh sơ kỳ!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Mỗi khi huyệt khiếu hai nơi hoàn toàn dung hợp làm một, liền phát ra một tiếng nổ lớn như vậy.

Một lúc lâu sau...

Ầm!

Tiếng huyệt khiếu nổ cuối cùng trong cơ thể Dương Thạc vang lên.

Răng rắc! Ầm ầm! Răng rắc!

Trong không gian Thập Phương Ca Sa, đất trời đột nhiên nổ vang. Hiển nhiên là do Dương Thạc đột phá, tạo nên hiện tượng kỳ dị.

- Phù…

Sau một khắc, Dương Thạc thở thật dài một hơi. Ngay sau đó hai mắt của Dương Thạc cũng mở ra.

- Đột phá đến cảnh giới Võ Thánh... Quả thật lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông này rất hùng hồn, giúp ta liên tục đột phá hai cấp độ, từ Đại Tông Sư cao kỳ trực tiếp đi vào đến cấp độ Võ Thánh sơ kỳ. Chỉ tiếc rằng lúc ta đột phá đã mất đi không ít lực lượng khí huyết. Những lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông kia, cao nhất cũng chỉ giúp ta đột phá đến Võ Thánh kỳ, không thể làm cho ta tiến thêm một bước!

Dương Thạc nhẹ nhàng nắm tay. Hắn vừa cảm nhận được sự mạnh mẽ của lực lượng cấp độ Võ Thánh, vừa thầm nghĩ trong lòng.

Khí huyết mạnh mẽ của Phật Sống Mật Tôngđã đạt tới cấp độ Võ Thánh đỉnh phong.

Nhưng thân hình của Phật Sống Mật Tông này vô cùng gầy yếu. Tuy cấp độ khí huyết cực cao nhưng khí huyết lại không nhiều. Cho nên khi dung hợp với thân thể Dương Thạc, cao nhất cũng chỉ khiến cho Dương Thạc đột phá đến Võ Thánh sơ kỳ mà thôi.

Tuy vậy nhưng Dương Thạc cũng rất hài lòng.

Đột phá đến Võ Thánh sơ kỳ, nói cách khác, Dương Thạc chỉ cần tiến hành biến thân nhị trọng Hắc Hùng, với cấp độ khí huyết lúc này sẽ có thể lại vượt qua một đẳng cấp lớn, đi vào đến cảnh giới Hư Không Võ Thánh. Khi đó là ở vào cùng một tầng với Thần Long, Man Văn Thiên Tượng rồi!

- Thử biến thân một chút!

Không chút do dự, Dương Thạc lập tức khởi động biến thân nhị trọng Hắc Hùng.

Tạch tạch tạch!

Hình thể nhanh chóng biến hóa.

Khí huyết tăng trưởng kịch liệt.

Chỉ trong chốc lát, Dương Thạc đã biến thân xong. Thân thể cao hơn một trượng tản mát ra lực lượng khí huyết hùng hồn vô cùng.

Ầm ầm!

Vừa đánh ra một quyền, dường như hư không trước mặt lập tức xuất hiện vô số khe hở. Cũng may là trong không gian Thập Phương Ca Sa này có hai thi thể thượng cổ trấn áp, cho nên khe hở do Dương Thạc đánh vỡ hư không liền khôi phục ngay lập tức.

- Quả thật là lực lượng khí huyết cấp độ Hư Không Võ Thánh... Thật mạnh mẽ!

Trong đôi mắt Dương Thạc mơ hồ tỏa ra ánh sáng.

- Ha ha ha, rốt cuộc tiểu gia cũng đột phá. Chúc mừng, chúc mừng! Không thể tưởng được lực lượng khí huyết của tiểu gia cũng đi vào cấp độ này... Chậc chậc chậc! Lão Long ta cảm thấy vô cùng áp lực đấy…

Cách đó không xa, Thần Long, Dương Địch đều bay nhanh về phía Dương Thạc. Từ chỗ xa đã nghe thấy tiếng Thần Long nói lời chúc mừng Dương Thạc.

Dương Thạc mỉm cười, không nói gì thêm.

- Thiếu gia, lúc này ở bên ngoài không gian Thập Phương Ca Sa, ba đại trưởng lão của Chân Vũ Môn cũng đã tiến vào mộ Nhân Hoàng. Ở bên ngoài chỉ còn lại một số Võ Thánh bình thường, hầu như không có người của Chân Vũ Môn. Lúc này chúng ta cũng có thể hành động được rồi, đúng không?

Dương Địch đến bên cạnh Dương Thạc, sắc mặt có chút ngưng trọng, vội vàng nói.

Lòng Dương Thạc máy động:

- Cao thủ của Chân Võ Môn đã tiến vào Nhân Hoàng huyệt rồi?

Dương Thạc thấp giọng chậm rãi nói:

- Đây đúng là thời cơ tốt nhất để tới đất trú đóng Chân Võ Môn. Cao thủ của Chân Võ Môn tiến vào Nhân Hoàng huyệt, thoạt trông như đã chiếm tiên cơ nhưng chúng ta thì thấy là bọn họ đang dò đường cho ta. Bọn họ thăm dò nguy hiểm, sau này chúng ta vào Nhân Hoàng huyệt sẽ giảm bớt nguy hiểm nhiều hơn.

Ba trưởng lão của Chân Võ Môn đều là cường giả đẳng cấp Võ Thánh tứ trọng lôi âm, bàn về sức chiến đấu thì đại khái ngang ngửa với Dương Thạc.

Khiến bọn họ vào Nhân Hoàng huyệt trước thăm dò đường đi rồi đám người Dương Thạc mới vào, dĩ nhiên nguy hiểm sẽ giảm bớt nhiều. Dù sao trong Nhân Hoàng huyệt có cơ quan lớp lớp, nhiều cái là cơ quan chỉ phát động một lần, đám người Chân Võ Môn gây ra xong Dương Thạc lại vào thì không cần sợ nữa.

Dù có vài cơ quan gây ra nhiều lần thì lần đầu tiên phát động có uy lực lớn nhâu, sau này năng lượng hao tổn, uy lực lần sau kém hơn lần trước.

Dương Thạc lập tức làm ra quyết định:

- Đi thôi, đi đất trú Chân Võ Môn.

Xẹt!

Dương Thạc rũ không gian thập phương cà sa ra.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đi ra ngoài trước không phải, Dương Thạc Dương Địch hay Thần Long mà là một cự thú có khí huyết hùng hồn, vững vàng đi vào Đẳng cấp Võ Thánh, hình thể khổng lồ, không có tay chân, hiển nhiên không phải mãnh thú lục địa bình thường.

Mãnh thú đẳng cấp yêu thánh Đông Hải, Đại Bạch Sa.

Đại Bạch Sa đi theo Dương Thạc tới đây chỉ vì tiến vào trong Nhân Hoàng huyệt, được đến đại kỳ ngộ, ích lợi, chẳng qua lúc trước cột sáng cửu sắc hư không quá lợi hại, dù Đại Bạch Sa có thực lực siêu quần nhưng muốn vào trong cột sáng cửu sắc hư không sẽ bị đánh thành tro bụi ngay.

Bây giờ uy lực của cửu sắc hư không giảm mạnh, vừa lúc tốt nhất để Đại Bạch Sa đi vào Nhân Hoàng huyệt.

Đại Bạch Sa lập tức xuất hiện lao thẳng tới cửu sắc hư không, không quên cảm ơn Dương Thạc:

- Dương Thạc, đa tạ!

Đại Bạch Sa mở miệng nói:

- Lần này ta tiến vào Nhân Hoàng huyệt tất nhiên sẽ rải tin nói ngươi đã biết được âm mưu của Dương Thiên. Dưới loại tình huống này, Dương Thiên vì tập trung giết ngươi sẽ không làm hại huynh đệ Dương Thành của ngươi. Dương Thạc, sau này chúng ta gặp lại trong Nhân Hoàng huyệt đi!

Dương Thiên vốn muốn đập nát linh hồn của Dương Thành, mượn năng lượng hư không trong Nhân Hoàng huyệt đến một năm trước mang về thần hồn của Dương Tử Hi đánh vào người Dương Thành, lợi dụng khối thân thể của Dương Thành ám toán hắn.

Làm như vậy, có một vấn đề lớn nhất.

Đó là nếu Dương Thạc biết rõ âm mưu của Dương Thiên, thế thì gã không có con bài chưa lật có thể uy hiếp, hấp dẫn đến Dương Thạc. Dù sao nếu Dương Thành không bị giết thì Dương Thạc sẽ luôn luôn nghĩ cách cứu gã ra, Dương Thiên chỉ cần nắm sinh mạng của gã là có thể kiềm chế được Dương Thạc. Sau này Dương Thiên có cả đống cơ hội đặt bẫy giết chết Dương Thạc.

Nếu như Dương Thành chết, nếu kế hoạch lần này thất bại thì Dương Thiên không còn kiềm chế Dương Thạc, khiến hắn chui đầu vô lưới được nữa.

Bây giờ Đại Bạch Sa vào Nhân Hoàng huyệt tuyên truyền bốn phía, khiến Dương Thiên biết rằng Dương Thạc đã hiểu hết âm mưu của gã.

Thế là Dương Thiên sẽ không dám tùy tiện xuống tay với Dương Thành.

Dương Thạc cảm ơn Đại Bạch Sa:

- Đa tạ!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngay sau đó, Đại Bạch Sa chui vào trong cửu sắc hư không.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cửu sắc hư không kia không ngừng oanh kích vào người Đại Bạch Sa nhưng không thể tạo thành chút tổn thương. Đại Bạch Sa lặn xuống, tiến vào Nhân Hoàng huyệt.

Dù Đại Bạch Sa là mãnh thú trong nước, không có tứ chi, không thể ở trên đất đi tới đi lui nhưng Đại Bạch Sa rốt cuộc là Đẳng cấp Võ Thánh, lợi dụng lực lượng lĩnh vực, cự ly ngắn lướt đi thì không thành vấn đề. Đại Bạch Sa tiến vào Nhân Hoàng huyệt vẫn có năng lực hành động, không cần Dương Thạc lo.

- Được rồi, đi thôi, mau chóng đi chỗ trú đóng Chân Võ Môn giành tàn thiên Cửu Dương Huyền Công rồi lập tức trở về, tiến vào Nhân Hoàng huyệt!

Dương Thạc nói xong vung một tay lên, xẹt một tiếng cắt qua hư không tiến tới nơi trú đóng Chân Võ Môn.

Cách vài trăm dặm.

Xẹt xẹt!

Hư không bị rạch, thân hình Dương Thạc hiện ra giữa không trung.

Trước mặt Dương Thạc có một ngọn núi cao ngất đâm mây, phân đỉnh phu sương trắng mờ cao gỡ ngàn trượng, to lớn ngọn núi xung quanh nhiều. Nó không những cao lớn còn cực kỳ hiểm trở. Xung quanh đều là vách núi, mặc dù là võ giả có chút thành tựu muốn trèo lên ngọn núi này cũng khó như lên trời!

Dương Địch đi ra khỏi không gian thập phương cà sa, sau lưng nhẹ vỗ cánh thiên âm bềnh bồng bên cạnh Dương Thạc, nhỏ nhẹ giải thích rằng:

- Đây là một trong ba Huyền Vũ sơn, Chân Võ phong, là chỗ trú của Chân Võ Môn. Chân Võ Môn nằm trên đỉnh ngọn núi này.

Dương Thạc trầm giọng hỏi:

- Ngọn núi này chắc phải là võ sư võ đạo có tu vi đẳng cấp mới lên được đúng không?

Dương Địch mỉm cười nói:

- Đẳng cấp võ sư?

Dương Địch nói:

- Thiếu gia, đẳng cấp võ sư đúng là có thể trèo lên ngọn núi này nhưng muốn lên tới đỉnh, đến chỗ Chân Võ Môn là muôn vàn khó khăn. Nên biết trong Huyền Vũ sơn có vố số mãnh thú, dị thú, trong đó không thiếu tồn tại mạnh mẽ chiếm cứ sườn núi Chân Võ phong. Trong đó đa số là võ tôn đẳng cấp, thậm chí đại tông sư đẳng cấp cũng không thiếu. Võ sư bình thường sao có thể không kinh động chúng nó leo lên Huyền Vũ sơn?

Dương Thạc thở ra:

- Vậy sao?

Theo cách nói của Dương Địch thì không có tu vi trên đẳng cấp võ tôn muốn leo lên Chân Võ phong là rất khó khăn.

Chân Võ Môn chiếm cứ Huyền Vũ sơn, không nể gì dị thú, mạnh thú trong đây, đệ tử Chân Võ Môn xuống núi rèn luyện là đối phó mãnh thú, dị thú trong Huyền Vũ sơn này. Thế là mãnh thú, dị thú rời khỏi Huyền Vũ sơn đi vào Đại Hành sơn.

Nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, Chân Võ Môn bỏ qua mãnh thú, dị thú trên Chân Võ phong, mặc cho chúng nó chiếm cứ.

Bởi vậy đám mãnh thú, dị thú có tác dụng thủ hộ sơn môn Chân Võ Môn.

- May mà chúng ta đều có thực lực đẳng cấp Võ Thánh, đám mãnh thú, dị thú này không thể ngăn được chúng ta. Huống chi chúng ta có thập phương áo cà sa, trực tiếp tỏa định Chân Võ Môn, chớp mắt lên tới đỉnh núi.

Dương Thạc nói xong lập tức khống chế thập phương áo cà sa tỏa định chỗ Chân Võ Môn trú đóng.

Dương Thạc nhíu mày nói:

- Ủa?

Bởi vì Dương Thạc cảm giác rõ ràng Chân Võ Môn ở trên đỉnh núi hư vô mờ mịt, như giấu trong sương mù đậm đặc, không ngừng chuyển động, không thể nào tỏa định nó.

Dương Địch nói:

- Thiếu gia, trong Chân Võ Môn có vô số phòng hộ đại trận. Có thể ẩn nấp hơi thở, có đại trận lợi hại hơn Thiên Âm Môn của ta gấp chục, trăm lần, muốn lợi dụng thập phương áo cà sa, xé rách hư không đi qua là không được, chỉ có thể bay đi.

Dương Thạc cười khổ lắc đầu nói:

- Xem ra thật sự phải bay rồi. nguồn TruyenFull.vn

Đại trận phòng hộ của Chân Võ Môn còn lợi hại hơn cả Thiên Âm Môn.

Dù sao Thiên Âm Môn ở sâu trong đông hải, có Đông hải lôi âm gió lốc phòng hộ, mặc dù không có phòng hộ đại trận thì võ giả bình thường không thể nào tới.

Chân Võ Môn ở Trung Nguyên, dù Huyền Vũ sơn có đông mãnh thú nhưng chỉ có thể ngăn trở võ giả dưới đẳng cấp võ tôn, cho nên đại trận phòng hộ Chân Võ Môn càng lợi hại hơn chút mới cam đoan thánh địa võ đạo này tuyệt đối an toàn.

- Đi thôi. Mau chóng đi lên!

Dương Thạc nói xong lắc người, cùng Dương Địch một trước một sau bay hướng Chân Võ Môn trú đóng.

- Grao!

- Grao!

- Grao!

- Gri gri gri!

- Gru! Gru! Gru!

Phía dưới liên vang tiếng gầm rú của mãnh thú ác điều.

Trong đó có nhiều con khí huyết mạnh mẽ, rõ ràng là đạt tới đại tông sư chi cảnh. Chỉ tiếc là đám ãnh thú này không biết bay, ngẫu nhiên có vài loại ác điểu bay được nhưng Dương Thạc toát ra khí thế Võ Thánh, chúng nó sợ tới mức lạnh run, không dám đến gần, chỉ có thể cách xa gầm rú thị uy.
Bình Luận (0)
Comment