Vô Tận Trùng Sinh

Chương 103

Khương Thần nhớ lại lúc trước tại Đại Thiên Nguyên Giới. Hắn từng chạm mặt qua một vị quỷ tu chi thuật.

Người này tên là Thông U, tộc nhân U tộc.

U tộc nhất mạch loại chủng tộc này thời xa xưa liền là huynh đệ huyết mạch với U Minh tộc. Thế nhưng sau đại chiến Cổ Đế, U Minh tộc đổi một bộ mặt mới.

U Minh tộc kia sau đại chiến Cổ Đế liền đổi tên thành Quỷ tộc.

Không sai!

Chính là một trong tám đại cổ tộc - Quỷ tộc.

Niệm tình xưa nghĩa cũ, Quỷ tộc truyền cho U tộc một bộ quỷ tu chi thuật, U tộc vì thế tại Đại Thiên Nguyên Giới cũng trở thành một đại tộc đứng trên vạn tộc.

Khương Thần đánh với Thông U thời điểm Thông U là Nguyên Tôn Cảnh sơ kì, bản thân Khương Thần hắn mới chỉ là Nguyên Vương Cảnh.

Thông U thời điểm đó cũng có một chiêu gọi là Bách Quỷ Dạ Hành. Hắn quả thật triệu hoán ra bách quỷ tấn công Khương Thần.

Khi đó một phiến sơn mạch đâu đâu cũng là quỷ. Mà quỷ kia cũng không phải thông thường lệ quỷ như Minh Thiên triệu hồi ra.

Năm đó bách quỷ mà Thông U gọi ra là một trăm tôn quỷ vương thực lực Nguyên Vương Cảnh trung kì.

Khương Thần lúc đó nếu như không nhờ vào huyết mạch Thánh Tộc cùng với Thánh Đồng có khả năng khắc chế tà vật, một lần đó hắn có thể sẽ bị đánh cho trầy trật.

Dù sao thiên phú của hắn không nằm ở giao chiến quần ẩu, với lại đối phương lại hơn hẳn một cảnh giới như thế kia.

Lại nói, bách quỷ của Minh Thiên lúc này so với Bách Quỷ Dạ Hành của Thông U kia quả thật giống như hạt muối trong bể sâu.

Một câu thiếu một chút hỏa hầu của Khương Thần đánh giá vừa rồi còn là đánh giá cao Minh Thiên.

Minh Thiên lúc này cũng nghe được lời bình của Khương Thần, hắn cười lạnh nói:

“Mạnh miệng, để chút nữa xem ngươi còn có thể cười được hay không.”

Dứt lời, hắn vung tay.

“Bách Quỷ Dạ Hành.”

Trên không trung, bách quỷ ồ ạt bay về phía Khương Thần nhe nanh múa vuốt, một bộ hung thần ác sát bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác hắn ra.

“Nếu như ta mới chỉ là Nguyên Thể Cảnh, đối phó đám lệ quỷ này quả thật tốn sức.” Khương Thần lắc đầu khẽ nói: “Thế nhưng…”

Dứt lời, ánh mắt hắn khõe lóe lên.

Thiên không xuất hiện một đạo lam nhãn.

Lam nhãn này xuất hiện đem theo một loại khí tức cổ xưa.

Loại khí tức này bao phủ cả sơn cốc khiến cho nơi này có cảm giác vô cùng huyền ảo.

Bách quỷ toan tính công kích Khương Thần kia lúc này nhìn thấy đạo lam nhãn trên thiên không, toàn bộ đều khựng lại.

Khuôn mặt mặc dù vẫn còn giữ lại vẻ dữ tợn, thế nhưng từ hành động hiện tại có thể thấy bọn chúng đang e ngại lam nhãn.

“Thứ gì?”

Minh Thiên nhìn lên không trung nơi xuất hiện đạo lam nhãn kia, bản thân không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Sắc mặt hắn lúc này hiện lên chút khó coi. Từ đạo lam nhãn kia, hắn cảm nhận được một loại thánh khiết khí tức.

Loại khí tức này đem cho hắn cảm giác bất cứ lúc nào đám lệ quỷ của bản thân cũng có thể bị đối phương tịnh hóa.

“Giả thần giả quỷ.” Tự an ủi bản thân mình, Minh Thiên hừ lạnh.

Nói đoạn, hắn lại niệm một tràng chú ngữ.

Bách quỷ đang chần chừ trên không trung lúc này đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo.

Tất cả đông loạt hú lên một tiếng quái dị sau đó một bên tay tiêu biến thành vũ khí ồ ạt xông tới Khương Thần.

“Để ta cho các ngươi hiểu ra một vấn đề…Thánh tộc bọn ta ngoại trừ Quỷ tộc, đối với quỷ tu nguyên giả cơ hồ là đi ngang.”

“Thanh…Tẩy.”

Khương Thần thần thái lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch.

Thanh âm của hắn giống như một cỗ ma lực rót vào tai toàn bộ đám người có mặt trong sơn cốc.

Để rồi hình ảnh tiếp theo khiến cho không chỉ đám người trong sơn cốc ngày hôm nay mà còn là không ít phàm nhân trên Lam Hải tinh không bao giờ quên.

Chỉ thấy sau hai chữ thanh tẩy được phát ra kia, bầu trời tối đen không trăng không sao không gợn mây đột nhiên trở nên mờ sáng.

Giữa bầu trời xuất hiện một thông đạo tối đen. Từ sâu trong thông đạo này có thể nhìn thấy một phiến lôi hải chằng chịt lôi điện.

Thời điểm thông đạo kia hiện ra, một cỗ khí tức khủng bố giáng lâm Lam Hải tinh. Lam Hải tinh cũng vì thế mơ hồ có cảm giác lung lay.

Khương Thần hắn cũng không biết, một hồi tùy hứng ngày hôm nay sẽ đem cho thế hệ phàm nhân Lam Hải tinh hiện tại một ấn tượng vô cùng sâu sắc về thế nào gọi là ngày tận thế.

Phiến lôi hải cuồng bạo sâu trong thông đạo kia giống như một tôn ma đầu đang nhìn xuống thế gian.

Phàm nhân trên Lam Hải tinh thời điểm hiện tại trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ai nấy trong lòng đều cảm thấy có một cỗ đè ép khó hiểu, cỗ đè ép này tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền chết bọn họ.

Tại đây.

Minh Thiên lúc này là người trực tiếp đứng dưới phiến lôi hải kia.

Hai chân hắn lúc này đã không thể đứng vững, thậm chỉ chính hắn cũng đã nằm rạp ra đất không dám ngẩng đầu.

Đến mức bách quỷ kia?

Một trăm tôn lệ quỷ thời điểm thông đạo xuất hiện sớm đã bị khí tức khủng bố của lôi hải ép diệt triệt để.

Sơn cốc ngoại trừ vang lên thanh âm rít gào của gió còn xen lẫn những tiếng ùng ùng từ thông đạo khổng lồ kia vọng tới.

“Gia gia…” Từ Trạch Đông lúc này đứng cạnh Từ Chính Thuần run rẩy nói.

Từ Chính Thuần nhìn về phía thanh niên áo đen đứng giữa sơn cốc kia với ánh mắt sùng kính.

Khương Thần trong mắt Từ Chính Thuần lúc này chính là thần nhân.

Không.

Không phải thần nhân mà là chân chính thần. Trong hắn đã không còn mang chữ nhân nữa.

“Từ gia ta ngày hôm nay lấy Khương tiên sinh làm đầu, nhắc nhở người trong gia tộc bất cứ ai đắc tội hắn liền không còn mang họ Từ.” Từ Chính Thuần nuốt một ngụm nước bọt khẽ nói.

Từ Trạch Đông trong lòng cũng đánh bộp một tiếng, nghĩ lại tính cấp thiết của vấn đề, hắn gật đầu thật mạnh. Khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc.

Không thể không nói, Khương Thần loại thủ đoạn hiện tại đã không nằm trong phạm trù của nhân loại nữa rồi.

Khương Thần lúc này dường như cũng nhận ra tràng diện bản thân vừa tạo ra sẽ khiến Lam Hải tinh này nhận chút ảnh hưởng.

Bình thường với cảnh giới của hắn, Thanh Tẩy không thể đạt được mức độ kinh khủng như thế này.

Thế nhưng ngày hôm nay hắn cũng muốn thử một chút vận dụng huyết mạch lực lượng triệu hoán ra Thánh Đồng.

Không thể không nói, Thanh Tẩy lúc này một kích toàn lực đánh ra có thể so với Nguyên Đan Cảnh cường giả. Mặc dù đánh lên Lam Hải tinh có thể chưa gây nên bao sóng gió, thế nhưng nhấn chìm một thành phố trong lôi điện là điều hoàn toàn có thể.

Khương Thần chắc chắn không ngu ngốc tới mức làm ra loại chuyện đó.

Vốn dĩ làm ra loại tràng diện này, hắn nội tâm cũng chỉ muốn hù dọa Minh Thiên một chút.

Dù sao đánh ra một kích này, hắn tu vi Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong coi như tiêu tan, công sức những năm qua coi như mất hết.

Đoạn, Khương Thần khẽ niệm quyết, tay kết ấn. Đạo lam nhãn trên thiên không kia đột nhiên biến mất.

Thông đạo nối Lam Hải tinh với phiến lôi hải kia vì thế cũng dần dần khép lại.

Thời điểm thông đạo xuất hiện đến khi khép lại tính toán cũng chỉ xuất hiện trong vài phút sự tình.

Cao tầng các quốc gia trong khoảng thời gian đó cũng đã ngay lập tức liên hệ với nhau cho người điều tra về nguồn gốc luồng uy áp khủng bố kia.

Thế nhưng chưa kịp điều tra được gì, luồng uy áp đó liền biến mất.

“Thần tiên...cầu tha mạng.”

Minh Thiên bấy giờ mới dám ngẩng đầu lên.

Hắn hiện giờ cũng không dám nhìn thẳng Khương Thần.

Nam nhân này hiện tại đem cho hắn một loại cảm giác hủy diệt.

Đúng.

Một ngón tay của đối phương cũng có thể tiêu diệt mình.

Buồn cười bản thân hắn từ nãy tới giờ còn lấy thân phận của mình làm giá đỡ, lên mặt với đối phương.

Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.

Minh Thiên này nếu như ngay từ đầu lựa chọn thoái lui, hắn có thể suy nghĩ tha cho đối phương một mạng.

Thế nhưng đối phương đã hướng về hắn xuất thủ, đó chính là kẻ địch của hắn.

Hắn đối với kẻ địch chưa vào giờ nhân từ.

Chết chính là kết quả duy nhất.

Tất nhiên sau đó, Minh Thiên liền bị một ngón tay của Khương Thần đánh thành cặn bã.

Thời điểm rời đi, hắn cũng thuận thế xóa hết toàn bộ kí ức ngày hôm nay của những người xuất hiện trong sơn cốc.

Hắn không muốn cuộc sống sinh hoạt sau này của bản thân bị ảnh hưởng bởi đám phàm nhân này.



Lại nói, thời điểm thông đạo kia mở ra, tại một vị trí không xác định trên Lam Hải tinh vang lên một tràng tiếng cười.

Có thể nghe ra chủ nhân của đạo tiếng cười này tâm trạng hiện tại vô cùng hưng phấn.

“Rốt cục…rốt cục chờ đến ngày này…ha ha ha…”

“Đến đây…đến đây…”

...

Trên tay Khương Thần đang cầm một đan lô ước chừng đầu người. Đan lô này nhìn qua giống như một ấm nước.

Đây là Khương Thần đã dùng toàn bộ tinh hoa kim loại lấy từ mỏ quặng của Từ gia kết hợp với Tinh Vẫn Thiết chế tác thành.

Để có thể chế tạp thành công đan lô này, hắn cơ hồ đã tiêu tốn một tháng thời gian.

Hiện tại đan lô hoàn thành, có thể miễn cưỡng luyện chế được nhị phẩm đan dược.

Tính toán cũng đã là một tháng sau ngày Khương Thần tham gia hội đấu giá ở Vân Minh.

Một tháng này hắn ngọai trừ sáng sớm tu luyện, còn lại thời gian đều theo Từ Trạch Đông tới kho lưu trữ quặng kim loại tinh luyện tinh hoa.

“Rốt cục cũng chờ tới ngày có thể luyện được chân chính đan dược a.”

Cầm trên tay đan lô, Khương Thần có cảm giác yêu thích không rời.

Không thể không nói, thiên tài Thánh tộc cũng có lúc sa chân vào tình thế cơ cực như thế này.

Lúc trước để có thể lọt vào mắt hắn, đâu đâu không phải cực phẩm đan lô.

Hiện tại chỉ là một cái phàm lô cũng khiến cho hắn không nỡ rời tay. Đây chính là ứng với câu nói hổ lạc đồng bằng, thảm hơn cả chó.

Điện thoại reo vang, Lâm Thải Hân gọi tới.

“Khương Thần?”

“Không phải ta thì còn ai?” Khương Thần nhẹ giọng nói.

“Hiện tại ngươi có thời gian hay không?” Trong điện thoại vang lên một đạo thanh âm yêu kiều, nghe vào khiến cho người ta tâm thần thoải mái.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chẳng là sắp tới đám tỷ muội chúng ta tổ chức một đợt đi chơi riêng, nghe nói Vẫn Triết có nhiều cảnh đẹp, mọi người dự định sẽ tới đó.” Lâm Thải Hân bên đầu dây kia khẽ nói.

“Tốt a, ngươi nếu như tới liền gọi cho ta, ta sẽ tới tiếp đón.” Khương Thần cười nhẹ nói.

“Chuyện là…chỗ ngươi còn phòng trống hay không?” Bên kia, Lâm Thải Hân nhẹ giọng hỏi.

“Mười người đều thoải mái.” Khương Thần sáng khoái đáp.

“Tốt a, vậy lúc nào đến ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.” Bên kia Lâm Thải Hân giống như rất vui vẻ nói.

“Tốt.”
Bình Luận (0)
Comment