Vô Tận Trùng Sinh

Chương 152

Mấy ngày nay, Khương Thần đều sẽ đưa tiểu nha đầu đi học. Tiểu nha đầu mỗi ngày đều dậy thật sớm, tự mình chải vuốt đầu tóc giống như người lớn sau đó mới cắp lên cặp sách chờ đợi Khương Thần dẫn đi.

Khương Thần đối với thái độ học tập của nàng cũng rất vừa ý.

Thế nhưng loại cảm giác thỏa mãn này này không được bao lâu, hắn liền để ý một chuyện. Tiểu nha đầu phát bệnh lười làm bài tập về nhà.

“Tiểu Y Na, bài học trên lớp có khó hay không?” Trong bữa ăn, Khương Thần hướng tiểu nha đầu mỉm cười hỏi.

Tiểu nha đầu khuôn mặt có chút không vui nói:

“Các vị lão sư đều giảng một chút cố sự, bài tập về nhà cho rất nhiều thế nhưng rất dễ, Y Na nhìn tới đều không muốn làm. Bài tập đó dường như dành cho tiểu hài tử a.”

Nhìn bộ dáng sầu não như ông cụ non của nàng, Khương Thần phì cười nói:

“Vậy tiểu Y Na ngươi không phải tiểu hài tử hay sao?”

Nói đoạn, hắn lại nghiêm mặt nói:

“Bài tập dù cho dễ cũng phải làm bằng hết, không được bỏ dở nghe chưa?”

“Tốt, Y Na đã rõ, Y Na một lát nữa sẽ hoàn thành toàn bộ bài tập về nhà.”

Khương Thần nghe vậy gật đầu vừa lòng thỏa ý. Khương Thần không muốn loại tính cách thấy dễ liền bỏ qua này của nàng kéo dài, bởi lẽ những thứ dễ dàng trước mắt chính là tiền đề cho cái khó sau này. Hiện tại bỏ qua, sau này muốn học lại cũng tốn một khoảng thời gian.

Khương Y Na sau đó liền một mực cắm mặt ăn cơm, mong muốn ăn mau chóng để chạy đi làm bài tập.

Khương Thần nhìn bộ dạng này, một mực buồn cười thế nhưng lại không nói gì.

Vào ban đêm, tiểu nha đầu vẫn cặm cụi viết bài, viết đến không sai biệt lắm mười hai giờ đêm mới đi ngủ. Chuyện này dẫn đến sáng hôm sau nàng không dậy nổi.

Bất quá, trước sự thúc dục của Khương Thần, tiểu nha đầu giả bệnh không thành, rốt cục ủ rũ cái đầu, trở mình chuẩn bị đi học.

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Thần thấy tiểu nha đầu buổi sáng trước khi đi học ủ rũ đến vậy.

Nhìn bộ dạng Khương Y Na như vậy, Khương Thần có chút buồn cười nói:

“Tiểu nha đầu ngươi không thể làm bài tập sớm hơn một chút hay sao? Làm sao đợi đến cuối ngày rồi mới viết?”

Khương Y Na tru môi:

“Đây không phải là do bài tập quá dễ dàng hay sao?”

Nàng vốn dĩ đối với việc học ban đầu rất hứng thú. Thế nhưng không thể ngờ kiến thức được dạy trên lớp lại dễ dàng đến vậy. Lão sư đưa ra bài nào, nàng đều có thể giải quyết một cách triệt để.

Tiểu hài tử mau thèm chóng chán là vậy. Chỉ một tuần nàng đã không chịu được loại cảm giác kia, do đó mới có chuyện bỏ bê bài tập về nhà.

Lại nói, Khương Thần trước một câu kia của nàng, mỉm cười nói:

“Như vậy là trách lão sư ra bài quá dễ dàng sao?”

Khương Y Na gật thật mạnh cái đầu nhỏ, rất rõ ràng ý tứ của nàng chính là vậy.

Khương Thần duỗi ra bàn tay lớn xoa nắn hai má phúng phính của nàng khiến cho nàng không khỏi chạy trốn.

Một lớn một nhỏ truy nhau trên đường phố khiến cho người đi đường không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn. Nhìn tới bộ dạng của tiểu nha đầu, ai nấy khuôn mặt đều hiện lên vẻ cưng chiều.

Tiểu nha đầu nguyên bản bộ dáng uể oải lúc này tràn đầy năng lượng. Vừa chạy miệng vừa không ngừng trêu chọc Khương Thần.



Đưa xong tiểu nha đầu đi học, Khương Thần bên này cũng không có chuyện gì, hắn tiếp tục bắt đầu cuộc sống nhàn nhã.

Bởi vì chờ đợi huyết mạch đồng hóa cho nên hắn cũng không thể tu luyện được. Chờ đợi làm một người bình thường, hưởng dụng lấy cuộc sống phàm nhân chân chính.

Mấy ngày nay, hắn có một loại thú vui mới, đó chính là đánh cờ tướng. Xung quanh chỗ trọ của hắn cũng có một ít lão đầu thường xuyên tụ tập đánh cờ với nhau, Khương Thần cũng vì thế trở thành bằng hữu lệch tuổi tác của bọn họ.

Khương Thần đối với loại trò chơi giải trí này cũng có đôi chút nghiên cứu. Chẳng qua lúc trước bận rộn tu luyện, hắn cảm thấy loại trò chơi này rất vô bổ.

Hiện tại hưởng dụng cuộc sống phàm nhân, hắn đột nhiên nhận ra, phàm nhân cũng có thú vui của phàm nhân.

Lại nói, lần đầu tiên Khương Thần mon men đến chỗ mẫy vị lão niên kia xem bọn họ đánh cờ, hắn cũng có dịp được đọ sức với một người trong số họ.

Bản thân hắn không phải toàn năng, đối với cờ tướng cũng không có nhiều nghiên cứu, cho nên trận đầu tiên liền bị đối phương đánh cho thảm hại.

Khương Thần còn nhớ khi đó vị đối thủ của hắn còn gọi hắn cái gì mà tiểu tử này đúng là chiếu mới mua.

Hắn đối với cụm từ chiếu mới mua ban đầu còn chưa hiểu, thế nhưng về sau ra ngoài nghe được nhiều người trẻ tuổi nói chuyện, hắn mới hiểu ra chiếu mới mua ý chỉ hóa ra liền là chưa trải sự đời.

Chiếu mới mua chưa trải là đúng rồi!

Mấy cái lão niên kia dám nói hắn chưa trải sự đời?

Chuyện này Khương Thần làm sao có thể chịu được. Hắn sau đó liền dày công nghiên cứu, không chỉ tìm hiểu thêm lối đánh mà còn trực tiếp khiêu chiến kì thủ trên mạng xã hội.

Sau đó hắn quay trở lại “báo thù”. Hiển nhiên Khương Thần đã nghiêm túc đối với một loại vấn đề, hắn rất ít khi sơ suất.

Mấy lão niên kia liền bị hắn đem quân dẹp yên. Từ đó Khương Thần được mấy vị lão niên gọi là Kì Tiên.

Lại nói, ban đầu mấy lão niên này đối với Khương Thần cực lực hoan nghênh. Không phải mị lực hắn có bao lớn, mà là mỗi lần hắn tới chơi đều sẽ mang lên trà ngon.

Mấy lão niên này ngoại trừ mê cờ liền sẽ uống trà ngon. Bởi vậy Khương Thần dễ dàng hội nhập.

Hôm nay, Khương Thần tới lại mở ra kì trận đánh cho năm bảy lão niên liên tục nhận thua. Thời điểm cả năm người hợp sức chuẩn bị đánh bại Khương Thần, Khương Thần liền đứng dậy nói:

“Không chơi nữa, ta muốn đi tiếp muội muội ta trở về.”

“Chưa đến giờ tan học, đừng cho là ta không biết tiểu nha đầu nhà ngươi thời gian tan học. Nhanh lên hạ xong một bàn lại nói, bàn này chúng ta nhất định đánh ngươi tan xác.” Một vị lão nhiên nhíu mày khẽ nói.

Mấy vị lão niên xung quanh đồng thời là cố vấn cũng không hẹn mà cùng gật đầu hưởng ứng. Thật lâu rồi bọn họ mới áp đảo được Khương Thần một thanh, không thể để trận này trôi qua dễ dàng như vậy được.

Đây không phải là mấy lão đầu này tính cách háo thắng, mà là Khương Thần mỗi lần thắng bọn hắn đều sẽ gọi bọn hắn là chiếu mới. Đây chính là triệt để khinh thường mấy lão niên bọn hắn.

Hiện tại đã tiến đến độ tuổi gần đất xa trời, bọn hắn còn bị một tên tiểu bối vắt mũi chưa sạch nói rằng chưa trải sự đời, đây bọn hắn làm sao có thể chịu được.

Nếu như một trận này có thể đánh cho Khương Thần tan tành, bọn hắn chắc chắn sẽ được dịp mỉa mai lại đối phương.

Khương Thần làm sao không biết mấy lão đầu này tâm tư, thế nhưng quả thật lần này hắn muốn đi sớm một chút đón tiểu nha đầu đi học sau đó dẫn nàng đi chơi, dù sao chiều nay nàng được nghỉ học, hắn đã hứa đưa nàng đi công viên nước.

“Ta thật muốn tiếp tiểu nha đầu nhà ta đi học, mấy vị liền để lần sau đi a, trận này coi như cho các ngươi thắng.”

“Không thể coi như được, trận này bọn ta thắng chắc, không thể dùng từ coi như để hình dung được.” Một lão đầu lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui nói.

“Đúng vậy a.” Một lão đầu khác trực tiếp kéo tay Khương Thần không cho hắn rời đi.

“Thôi được rồi a, ta đánh với các ngươi thêm một nước nữa, nếu như các ngươi có thể giải được liền coi như trận này ta thua.”

Khương Thần nói đoạn, vừa bước đi vừa nói:

“Xe hai bình tám.”

Nói xong, hắn bỏ lại đám lão đầu tự nhìn ra nước cờ, bản thân liền rời đi.

Đám lão đầu nghe nước cờ của Khương Thần, thay hắn đem quân xe đặt vào đúng vị trí Khương Thần muốn đến.

Sau khi quan sát toàn bộ thế trận bàn cờ, đám lão đầu trợn mắt há hốc mồm.

Một trận cờ này hoàn hảo vây công Khương Thần đến chết, không nghĩ tới vẫn có điểm yếu. Mà điểm yếu chính là vừa rồi Khương Thần dùng quân xe lấp vào. Lúc này thế trận lại khiến cho đám lão đầu tiến thoái lưỡng nan.

Công cũng khó mà lui về thủ thì sẽ đem thế cờ trở lại cân bằng.

“Diệu a…diệu a…”

“Tiểu tử này không nghĩ tới kì nghệ cao siêu đến vậy.”

“Đúng a, Long lão đầu, ngươi lần trước chính là người đầu tiên chế giễu hắn là chiếu mới, hiện tại có hay không khó chịu?”

“Ha ha ha.”

“Ta không cam lòng a.”

Một nước cờ của Khương Thần hạ xuống khiến cho đám lão đầu quỷ khóc sói tru.



Buổi tối tại công viên nước Vân Minh thành phố, trên bãi cỏ xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ.

Lớn lúc này đang nằm ngửa ra đất, một tay kê đầu một tay vắt lên trán, bộ dáng thảnh thơi vô cùng. Tiểu lúc này đang ngồi chăm chú liếm láp lấy một cây kem trên tay.

“Ca ca, tiểu bằng hữu lớn lên xinh đẹp như vậy, mua đóa hoa tặng nàng đi.” Một thanh âm rụt rè từ phía sau lưng truyền đến.

Một lớn một nhỏ lúc này xoay người lại, chỉ thấy đứng đó là một tiểu nữ hài, lưng cõng sọt hoa đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn hai người.

Hai người này ngoại trừ Khương Thần cùng Khương Y Na thì còn ai, hai người nhìn tiểu nữ hài phía sau lưng, khuôn mặt lộ ra chút ngoài ý muốn.

Tiểu nữ hài này bất quá chỉ khoảng năm sáu tuổi, so với Khương Y Na tuổi tác không xê xích bao nhiêu.

Tiểu nữ hài này lớn lên phấn điêu ngọc trác, hai mắt thật to, mũi nhỏ tinh xảo, lông mi thật dài, khiến cho người ta nhìn hận không thể cắn nàng một cái.

“Tiểu bằng hữu thật đáng yêu a, lạnh như vậy ngươi còn ra ngoài bán hoa sao?” Khương Y Na nhìn thấy tiểu nữ hài dáng vẻ, lúc này khuôn mặt có chút ưu thương, ngồi xổm người xuống nói.

Nhìn tiểu nữ hài trước mắt, nàng không khỏi nghĩ lại lúc trước trong tiết trời lạnh giá, nàng cũng phải khoác theo giỏ tre ra ngoài kiếm rau kiếm củ về ăn qua ngày.

Lại nói, tiểu nữ hài hai lúm đồng tiền đều hiển lộ ra:

“Ừm, tiểu bằng hữu, ta không lạnh. Ngươi mua hoa của ta đi.”

Khương Y Na nghe vậy liền quay sang Khương Thần nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.

“Được, mua một đoá.” Khương Thần cười cười móc tiền ra.

Ngay tại lúc này, lại có một người dáng dấp cơ hồ giống tiểu nữ hài kia như đúc đi tới.

“Ca ca, mua hai đóa đi, chúng ta có hai người, một người một đóa.”

Hai tiểu nữ hài chẳng những dáng dấp giống nhau, ăn mặc cũng đều như thế, đứng cùng một chỗ quả thực có thể đem người khác manh hóa.

“Ồ, hóa ra là song bào thai.”

Khương Thần khuôn mặt càng có chút ngoài ý muốn. Hai tiểu nữ hài này giống nhau cơ hồ hắn không thể nhận ra.

Hình tượng này quả thực quá đẹp.

“Các ngươi hai người ai là tỷ tỷ ai là muội muội đây?” Khương Y Na nhìn hai tiểu nữ hài, ánh mắt hiện lên vẻ phấn khích, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hai người giống nhau đến vậy.

“Ta là tỷ tỷ.”

“Ta là muội muội.”

Hai tiểu nữ hài nãi thanh nãi khí nói ra.

Hình ảnh như vậy liền hấp dẫn rất nhiều người tới công viên nước chơi. Vì nữ hài đáng yêu như vậy, bỏ tiền ra mua một hai bó hoa cũng đáng a!

Bởi vậy sau khi bán hoa cho hai người Khương Thần không bao lâu, hai nữ hài rốt cục cũng được mọi người mua ủng hộ hết toàn bộ số hoa cõng theo trên lưng.

Bên này, Khương Y Na thỉnh thoảng liếm liếm cây kem còn dở, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn hai tiểu nữ hài, buồn rầu nói:

“Ca ca, hai tiểu bằng hữu thật đáng thương.”
Bình Luận (0)
Comment