Vô Tận Trùng Sinh

Chương 157

Lại nói, sau khi thanh âm kia vang lên, mọi người đang cười nói vui vẻ lúc này đột nhiên im bặt. Ai nấy không hẹn mà cùng hướng về màn hình máy chiếu to lớn, nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

“Hôm nay là ngày lễ trọng đại của Lâm gia tiểu thư cùng Vân Tu Kiệt Vân tổng. Kẻ hèn này thân không thể tới chúc mừng được, chỉ có thể lấy thứ này làm món quà.” Thanh âm giống như được biến đổi kia lại vang lên.

Mọi người lúc này khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.

Chuyện này là sao?

Ai nấy lại nhìn về phía Vân Tu Kiệt. Nhận ra thần sắc hắn có chút mơ hồ, xem ra chuyện này không phải sắp xếp của hắn.

Trên lễ đài, thanh âm kia tiếp tục vang lên:

“Hôm nay ta sẽ kể cho mọi người một đoạn cố sự a…”

Sau đó thanh âm kia dưới sự chăm chú của mọi người kể lại thời điểm Lâm Thải Hân gặp tai nạn trên biển. Chung sống với Khương Thần trên đảo hoang. Mối quan hệ mập mờ với Khương Thần, hủy hôn Trương gia, hiện tại cưới Vân Tu Kiệt.

Có thể nói toàn bộ những điều người kia kể đều có ý nhắm tới một chuyện, đó là nữ thần trong lòng mọi người trước khi thành hôn sớm đã không trong sạch. Hắn có ý mỉa mai Vân Tu Kiệt sớm đã bị đội nón xanh đại loại như vậy.

Chuyện này không thể không nói khiến cho mọi người trong bữa tiệc ai nấy hết sức sửng sốt.

Chuyện Lâm Thải Hân gặp nạn, bọn họ có nghe nói. Thế nhưng quá trình trong đó bọn họ lại không được biết. Hiện tại được người che mặt kia nói ra, ai nấy có chút đoán già đoán non, hoặc là liên tưởng tới một số chuyện thú vị.

Đoạn, mọi người nhìn về phía Vân Tu Kiệt sắc mặt lúc này đang lúc trắng lúc xanh.

“Chuyện gì xảy ra?” Vân Tu Kiệt hướng tới một vị bảo an khẽ nói.

Bên cạnh hắn, Lâm Thải Hân ngược lại khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

“Vân tổng…chuyện này...đột nhiên toàn bộ hệ thống điện đều mất kiểm soát, giống như có người giở trò.”

Bên này, Khương Thần sau khi nhìn toàn bộ sự việc, khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm cực điểm.

Chuyện vừa rồi không thể không nói đối với danh dự của Lâm Thải Hân ảnh hưởng nghiêm trọng. Bất kể hiện tại hay sau này, nàng ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta gắn mác không trong sạch nữ tử các loại tên gọi.

“Trương gia sao?”

Không khó để đoán ra người phía sau chuyện này chỉ có thể là Trương gia. Chỉ có Trương gia bọn hắn mới có thể nắm rõ tường tận sự việc về Lâm Thải Hân cùng Khương Thần đến vậy.

Khương Thần đoán ra chuyện này, Lâm gia một số người làm sao không đoán ra đây.

“Xem ra Thiên Độ quốc sau này cũng không cần thiết có họ Trương nữa.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.

Đoạn, hắn đứng dậy rời đi buổi tiệc trong khi mọi người vẫn còn đang xôn xao bàng hoàng.

Khương Thần trước khi rời đi, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Lâm Thải Hân. Nàng lúc này khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.

Toàn bộ kí ức của nàng về Khương Thần, về khoảng thời gian hai người bên nhau đã biến mất, bởi vậy hiện tại khi nghe người lạ mặt kia kể chuyện, nàng có một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu.

Nàng bị tai nạn lúc nào?

Khương Thần mà người kia nhắc đến là ai?

Tại sao nàng khi nghe tới cái tên này đột nhiên lại có cảm giác nhói đau?

Khương Thần?

Ngươi là ai?

“Chuyện này liền để ta thay ngươi giải quyết a.” Khương Thần nhìn thần sắc mơ hồ của Lâm Thải Hân, thở dài một hơi sau đó lặng lẽ bước đi.

Hắn không để ý, thời điểm bản thân rời đi liền bị hai đạo ánh mắt nhắm tới.

“Tỷ tỷ…làm sao ta cảm thấy người kia có chút quen thuộc.”

“Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Ta còn tưởng chỉ có ta mới có cảm giác đó a.”

“Chúng ta có nên đi tìm hắn nhìn xem một chút không?”

“Được a. Nhìn hắn giống như đối với chuyện này có chút liên quan.”



Tại một quán nước nhỏ, góc cửa sổ ngồi lấy một thanh niên nam tử. Nhìn bộ dáng của hắn lúc này giống như đang đợi một ai đó.

Bên ngoài quán bước vào hai tiểu nữ hài trang phục giống hệt nhau. Hai tiểu nữ hài sau khi bước vào quán liền ngó nghiêng nhìn quanh, một bộ không coi ai ra gì thế nhưng lại vô cùng đáng yêu.

“Ngươi nhìn…hai tiểu bằng hữu thật sự đáng yêu.”

“Thật sự rất đang yêu a.”

“Hai tiểu bằng hữu, mời vào. Trưởng bối nhà các ngươi đâu?” Một nữ phục vụ viên đi ra hướng hai tiểu nữ hài cười nói.

“Ta là tỷ tỷ, ta chính là trưởng bối của nàng.” Một trong hai tiểu nữ hài nãi thanh nãi khí nói.

Nữ hài còn lại cũng mím môi gật đầu thật mạnh, đôi mắt linh động híp híp lại, nàng nói:

“Ta là muội muội, ta chính là hậu bối của nàng.”

Mọi người trong quán nghe câu trả lời của hai tiểu nữ hài, ai nấy khuôn mặt đều hiện lên chút ý cười.

Tiểu nữ hài thật đáng yêu. Đến cách nói chuyện cũng là ngốc manh như thế.

“Được rồi.” Nữ phục vụ viên cũng che miệng khẽ cười, đoạn có ý định dẫn hai tiểu nữ hài tìm chỗ ngồi. Thế nhưng hai tiểu nữ hài ngược lại, hướng về phía thanh niên ngồi ở góc cửa sổ kia đi tới.

“Ca ca, nhìn ngươi giống như đang đợi người?” Một trong hai tiểu nữ hài chớp chớp mắt nhỏ tò mò hỏi.

“Phải, ta đang đợi hai người các ngươi.” Khương Thần khuôn mặt bất động thanh sắc nói.

“Oh wow…ca ca, không ngờ ngươi là một tên biến thái cuồng la lỵ.” Nữ hài còn lại giả sắc mặt kinh hãi thốt lên.

Khương Thần đôi mắt đạm mạc liếc tới, nữ hài kia lập tức cúi đầu giống như nhận sai.

“Ca ca, ngươi có thể mời hai bọn ta uống nước không?”

“Hai người các ngươi từ bao giờ liền biết ăn cơm bá vương loại hành động này?” Thanh niên kia hướng về hai tiểu nữ hài cười nhạt nói.

Hai tiểu nữ hài nhìn tới khuôn mặt bình thản của thanh niên trước mặt, nội tâm hiện lên chút cảm xúc khó hiểu.

Không thể không nói, thanh niên trước mắt này cho cả hai một cảm giác giống như đối mặt với người kia vậy.

“Vị ca ca này, ngươi nói giống như ngươi đối với hai tỷ muội chúng ta rất quen thuộc a.”

“Hiện tại Lâm gia một nhà đang hỗn loạn, các ngươi không kề bên Lâm Thải Hân an ủi nàng, còn chạy loạn như vậy sao?” Khương Thần khuôn mặt bất động thanh sắc nói: “Chẳng lẽ đã quên đi nhiệm vụ ta giao cho các ngươi?”

Hai tiểu nữ hài nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi. Nội tâm giống như có trọng chùy gõ xuống.

Nhiệm vụ hắn giao cho hai nàng?

Hắn chẳng lẽ là người kia?

Không thể nào!!!

Người kia mới rời đi không lâu, làm sao hiện tại dáng vẻ lại có sự thay đổi lớn đến vậy?

“Ngươi…ngươi…Không thể nào!!”

Khương Thần nhìn thấy thần sắc hai nàng như vậy, khóe miệng nhếch lên:

“Làm sao? Không tin tưởng?”

“Tiên sinh…ngươi? Làm sao ngươi lại thay đổi lớn như thế?”

Khương Thần nhún vai bày tỏ không muốn nói nhiều đến loại vấn đề này.

Nhìn thấy thần sắc không quan trọng một chuyện của Khương Thần, hai tiểu nữ hài cũng không dám hỏi nhiều. Cả hai không hẹn mà cùng mút lấy ly nước chanh của mình, ánh mắt vẫn nhìn tới Khương Thần một bộ nghi hoặc.

“Đúng rồi tiên sinh, chuyện vừa rồi?”

“Liền từ ta đến giải quyết đi, các ngươi không cần bận tâm.” Khương Thần sắc mặt đạm mạc, thanh âm âm trầm nói.

Hai tiểu nữ hài nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn, nội tâm có chút rùng mình. Nhìn bộ dáng hắn lúc này giống như không có chuyện gì, thế nhưng hai nàng có thể cảm nhận, từ trong câu nói của hắn toát lên một mùi khát máu.

Trước mắt cả hai lúc này không khỏi hiện lên hình ảnh đầu rơi máu chảy, một biển máu…

Nam nhân này quả thật quá kinh khủng.

Đúng là hắn rồi!

Dù có thay đổi hình dạng như thế nào, loại cảm giác bức người kia vẫn không hề thay đổi.

Hai tiểu nữ hài khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi, răng không tự chủ đập vào nhau lập cập.

Loại cảm xúc này của hắn lần thứ nhất các nàng nhìn thấy chính là thời điểm Lâm Thải Hân bị tai nạn xe, lần thứ hai nhìn thấy chính là lúc này.

Xem ra người đứng sau việc này sẽ phải trả giá đắt.

“Sau này cũng không cần tìm ta nữa. Làm tốt nhiệm vụ của các ngươi đi thôi.”

Đoạn, Khương Thần đứng dậy hướng về một trong hai tiểu nữ hài khẽ vỗ vỗ vai nàng.



Lại qua một ngày, Khương Thần lúc này bị người dẫn tới một nơi đặc thù. Nơi này là phòng thẩm vấn.

Căn phòng thẩm vấn này cùng phòng thẩm vấn phổ thông hoàn toàn khác biệt. Toàn bộ trong phòng thẩm vấn không phải là một gian phòng bít kín, không có ánh sáng ngược lại vô cùng xa hoa.

Bên dưới đất lát đá cẩm thạch, tường được ốp gỗ, một đoạn tường thậm chí còn được ép da, khảm nhung khiến cho người ta ở trong có cảm giác vô cùng ấm áp.

Ngay cả bàn thẩm vấn cũng được làm bằng gỗ trầm, mùi gỗ thơm dịu tỏa ra khiến cho tâm thần người ta trở nên thoải mái.

Toàn bộ gian phòng thoạt nhìn không hề liên quan tới vấn đề thẩm vấn, gian phòng khiến cho người ta có cảm giác giống như một gian phòng khách của người có tiền.

Gian phòng này so với năm xưa Khương Thần tới Thiên tổ phân bộ kia khác xa hoàn toàn. Quả thật có thể dùng một câu một bên là trời một bên là đất để hình dung.

“Mời vào.” Dẫn theo Khương Thần là một vị trung niên nam tử dáng người thô kệch. Bộ quân phục trên người khiến cho hắn càng trở nên thô to.

Quả nhiên chính là người trong quân đội ra, thân hình không chút thẩm mỹ.

Hắn sau khi đá ra cánh cửa sắt liền hướng tới Khương Thần phất tay ra hiệu.

Trong phòng ngồi lấy một vị nữ tử tuổi tầm ba mươi, một vị lão niên tuổi tầm bảy mươi.

Nữ tử kia Khương Thần không biết, thế nhưng lão nhân hắn ngược lại, lại nhận biết một hai. Kia không phải lão nhân hắn đã cảnh cáo tại bãi cây dừa trước biển Thiên Đường hay sao.

“Hoan nghênh đến Vũ tổ.”

Khương Thần nhìn tới những người trong phòng, Khương Thần không chút sợ hãi. Hắn ung dung ngồi xuống ghế, một bộ lạnh nhạt bộ dáng nói:

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”

“Vô lễ.” Nữ tử nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của Khương Thần, đập bàn đứng dậy.

“Khương Thần phải không? Tư liệu của ngươi ta đã rõ như lòng bàn tay. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.” Lão nhân phất tay ra hiệu cho nữ tử bình tĩnh. Hắn nở một nụ cười, thanh âm khàn khàn nói.

Nói đoạn, hắn vứt ra bàn một tập hồ sơ, ngoài bìa còn có dán ảnh của Khương Thần cùng với tên gọi của hắn.

Khương Thần nhìn tới tập hồ sơ này, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Tư liệu của ta?

Hiện tại trên đời này làm gì có ai biết ta là ai ngoại trừ ta.

Trong đầu hắn nổi lên một đợt suy nghĩ như vậy, chẳng qua loại chuyện này hắn cũng không muốn nói.

Nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của Khương Thần, lão nhân tưởng rằng hắn không tin, lúc này liền đánh mắt ra hiệu cho nữ tử kia.

“Khương Thần, tuổi 18, công dân Thiên Nam quốc, trong nhà có một vị muội muội tên gọi Khương Y Na. Gần đây còn sống cùng với một nhà ba người Mộ Hân Đình…”

Nữ tử cầm lên hồ sơ đọc một loại những tin tức của Khương Thần. Lão nhân ở một bên ngưng mắt quan sát khuôn mặt Khương Thần muốn tìm ra một vệt cảm xúc của đối phương. Thế nhưng bản thân hắn phải thất vọng. Bởi lẽ trên khuôn mặt Khương Thần không xuất hiện chút ba động cảm xúc.

“Liền phong cách làm việc của Ám ti các người lề mề chậm chạp vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment