Vô Tận Trùng Sinh

Chương 179

Lại nói, lúc này tiểu nha đầu Thải Thải đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn lấy Khương Thần, mong muốn dùng ánh mắt ngây thơ này thuyết phục hắn.

“Thúc thúc, có được hay không?”

Thải Thải vừa nói, vừa cầm lấy tay Khương Thần đong đưa. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người thân quen với nhau đây.

Tiểu nha đầu này sau khi thấy Khương Thần không có phản ứng lại mình. Nàng dứt khoát bò tới trên đùi Khương Thần ngồi xuống. Bản thân cùng với Khương Thần mặt đối mặt, mở ra một bộ đáng yêu mang theo lực sát thương vô cùng lớn.

Thậm chí đôi mắt long lanh của nàng lúc này còn xuất hiện chút sương mù.

Khương Thần đối với bộ dáng ngốc ngếch đáng yêu của tiểu nha đầu này cũng chỉ lộ ra chút yêu chiều, khuôn mặt hắn vẫn một bộ lạnh lùng. Thế nhưng bộ dáng lạnh lùng của hắn không giữ được lâu liền bị nàng thuyết phục thành công.

“Ngươi cũng đừng khóc a.”

“Thúc thúc, nếu như ngươi đáp ứng Thải Thải, Thải Thải sẽ không khóc nữa.” Tiểu nha đầu lắc mình, cò kè mặc cả.

Kẹo da trâu! Tuyệt đối là kẹo da trâu.

Hiện tại Khương Thần mới phát hiện ta, toàn bộ tiểu nha đầu trên thế giới này đều mang trong mình mầm mống tiểu ác ma. Thậm chí ngay cả Khương Y Na nhà hắn cũng là một đầu tiểu ác ma hóa thân.

Khương Thần mặc dù không có tâm địa thiện lương, không rảnh rỗi tới mức thấy người bất bình ra tay tương trợ, thế nhưng hắn cũng làm không được chuyện đem một tiểu nữ hài lạc đường bỏ lại nơi đây.

Hắn thở dài nói:

“Được rồi, ta giúp ngươi là được chứ gì.”

“Thúc thúc, ngươi đúng là người tốt, Thải Thải không nhìn nhầm ngươi.”

Đạt được đồng ý, tiểu nha đầu dẹp bỏ bộ dạng ủy khuất đáng thương vừa rồi. Hiện tại nàng giống như một ông cụ non, trực tiếp đứng lên đùi Khương Thần hướng đầu nhỏ cao hơn đầu hắn, sau đó đưa bàn tay mập mạp vỗ lấy vai nói:

“Thúc thúc ngươi yên tâm đi! Thải Thải nói lời giữ lời, nhất định sẽ giới thiệu mẹ Thải Thải cho ngươi.”

Trong lòng Khương Thần mặc định một điều. Mẹ nàng nhất định sẽ không bao giờ có được cảm giác an toàn!

Khương Thần bế lên tiểu nữ hài, sau một phen vò rối tóc của nàng khiến cho nàng bày ra bộ mặt khó chịu, hắn mới dẫn nàng đi tìm mẹ.

“Thúc thúc, ngươi tên là gì?” Tiểu nha đầu ngồi trên tay Khương Thần, không chịu được im lặng, lúc này nhanh mồm nhanh miệng nói.

“Khương Thần.” Khương Thần điềm đạm đáp: “Vậy còn ngươi?”

Tiểu nha đầu im lặng không đáp, một tay đưa lên chấm môi, bộ dáng hiện lên vẻ suy tư.

“Làm sao? Chỉ cần nói mỗi tên gọi cũng làm cho ngươi suy tư như vậy?”

“Không a! Thải Thải đang tính đến mức độ thân thiết.” Tiểu nha đầu khẽ nói: “Mẹ nói không được nói tên cho người lạ. Việc này sẽ rất nguy hiểm.”

Khương Thần nội tâm triệt để đổ vỡ.

Người lạ mà ngươi nói hiện tại đang bế ngươi trên tay đó a.

“Không sao, nể tình thúc thúc ngươi dẫn ta đi tìm mẹ, ta sẽ nói tên cho thúc thúc ngươi.” Tiểu nha đầu sau một hồi đắn đo, gật đầu nói: “Thải Thải tên gọi liền là Thải Thải.”

Khương Thần không còn gì để nói.

“Thúc thúc, ngươi đã có vợ hay chưa?” Thải Thải im lặng một lúc, lúc này lại nói.

Tiểu nha đầu này thật muốn giới thiệu mẹ của nàng cho hắn?

Khương Thần quả thật muốn khóc.

Để không bị tiểu nha đầu này làm phiền lỗ tai, hắn gật đầu nói:

“Thật không khéo, ta đã có vợ.”

“Ai nha, thiệt là, thúc thúc ngươi làm sao lại vội vàng như vậy? Tại sao không đợi mẹ ta đây. Mẹ ta quả thực rất đẹp a, hơn nữa ngực lại lớn như vậy. Ngươi không lấy được mẹ ta có thể là tổn thất lớn a.”

Thải Thải vừa vung vẩy tay chân vừa huyên thuyên nói:

“Không bằng thúc thúc ngươi đem vợ ngươi bỏ a. Như thế liền có thể làm quen với mẹ ta.”

Khương Thần tâm tình thở dài cũng liền không có. Nội tâm thầm nghĩ nếu như về sau mà sinh con gái, nhất định phải hảo hảo dạy dỗ, nhất định không thể dưỡng ra một tiểu quỷ giống như tiểu nha đầu này.

Đầu tiên có lẽ liền là về dạy dỗ lại tiểu muội muội ở nhà trước đã.

Rất lâu rồi hắn đã bị nàng đè lên đánh. Lão hổ không phát uy nàng lại tưởng là mèo bệnh.

Lại nói, lúc này Khương Thần bế theo Thải Thải đi ngược lại hướng lúc nãy hắn nhìn thấy nàng chạy tới. Vòng quanh một hồi vẫn không thấy có người mang theo thần sắc vội vàng giống như đi tìm trẻ lạc. Hắn đành ngậm ngùi bế theo tiểu nha đầu tiếp tục đi.

Không thể không nói, tiểu nha đầu ngây thơ khả ái cộng thêm Khương Thần phong lưu tuấn dật khiến cho rất nhiều người ghé mắt nhìn.

“Thải Thải!” Một thanh âm nữ tử ngọt ngào lúc này vang lên.

“Mẹ!” Thải Thải nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt, nàng lập tức giãy dụa trong ngực Khương Thần.

Đợi cho Khương Thần đem nàng thả tới trên mặt đất, nàng liền nhanh chóng chạy lại ôm lấy đùi vị nữ nhân trước mặt.

Khương Thần vốn đang nhìn theo bóng lưng nhỏ của Thải Thải, lúc này theo chân nàng nhìn lên vị nữ nhân trước mặt.

Tĩnh lặng! Tuyệt đối tĩnh lặng.

Thời gian cùng không gian thời điểm này tưởng như dừng lại cùng với ánh mắt của Khương Thần nhìn nữ nhân kia.

Trong lòng Khương Thần vốn dĩ lúc nào cũng là một mặt hồ phẳng lặng. Sau khi nhìn thấy nữ nhân kia, mặt hồ giống như bị người ném xuống một hòn đá làm cho xao động.

Nữ nhân trước mặt Khương Thần chắc chắn đã ngoài ba mươi, thế nhưng có lẽ do bảo dưỡng tốt, hiện tại nhìn qua tuổi chỉ chừng hai sáu hai bảy.

Nữ nhân này mặc dù chiều cao có chút thấp, thế nhưng dáng người đẫy đà phong vận thành thục. Khuôn mặt vừa mang nét thanh lệ, lại thêm phần vũ mị.

Nếu như chỉ là một vị nữ nhân phong vận thành thục, xinh đẹp vũ mị, tâm thần Khương Thần cũng không bị xao động như vậy.

Bởi lẽ nữ nhân trước mắt hắn là người mà hắn muốn gặp nhất cũng là người mà hắn không muốn đối mặt nhất.

Sáu năm trôi qua hiện tại hắn mới lại được gặp nàng lần nữa.

Lâm Thải Hân!

Tiểu nha đầu kia có lẽ liền là con gái nàng. Thải Thải!

Không nghĩ tới đến cả con gái cũng là lớn như vậy rồi.

Trong lòng Khương Thần một thoáng xao động. Sau khi hít sâu một hơi, hắn bình tâm trở lại. Khuôn mặt liền trở lại trạng thái lạnh lùng hờ hững như mọi khi.

Lâm Thải Hân ôm lấy Thải Thải, khẽ xoa đầu nàng dịu dàng nói:

“Tiểu nha đầu, ngươi làm mẹ thật lo a.”

“Mẹ, Thải Thải không sao, là thúc thúc đã giúp Thải Thải đó.” Thải Thải mỉm cười nói, vẫn không quên giới thiệu Khương Thần.

Dứt lời, nàng thậm chí còn hướng về Khương Thần nháy nháy đôi mắt nhỏ, bộ dáng mười phần buồn cười.

Lâm Thải Hân bấy giờ cũng mới nhìn kĩ Khương Thần. Thời điểm này, trong lòng nàng không hiểu thấu xuất hiện một cỗ cảm giác kì lạ.

Mặc dù loại cảm giác này nàng không diễn tả được như thế nào, thế nhưng mỗi lần nàng nhìn tới vị nam tử trước mặt này, loại cảm giác đó lại xuất hiện.

Không đúng. Nàng biết cỗ cảm giác kì lạ kia là thế nào.

Nam tử trước mặt này rất giống hắn.

Khương Thần!

Năm năm trước nàng đã lấy lại đoạn kí ức bị đánh mất. Thậm chí những năm này nàng vẫn âm thầm đi tìm người có tên Khương Thần kia mà không thấy.

Hắn dường như đã hư không tiêu thất tại thế giới này vậy. Mặc cho nàng dùng mọi cách đều không thể tìm được.

Hiện tại nhìn tới nam tử này, nàng đột nhiên xuất hiện ảo giác, hắn chính là Khương Thần vậy.

Vẫn là mái tóc dài buộc sau lưng. Vẫn là một khuôn mặt đạm mạc không chút cảm xúc. Vẫn là ánh mắt thâm sâu khó dò.

Có chăng điểm khác biệt liền là Khương Thần lúc trước mặc vào áo dạ đen, nam tử này mặc liền là một thân đồ đạc nhẹ nhàng đơn giản.

Chỉnh lại trạng thái bản thân, Lâm Thải Hân bế Thải Thải hướng về phía Khương Thần mỉm cười nói:

“Vị huynh đệ này! Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ tiểu nha đầu nhà ta, nếu như ngươi rảnh liền tham gia cùng chúng ta cho vui, gia đình chúng ta tổ chức dã ngoại ở đằng kia.”

“Không có gì, tiện tay mà thôi.” Khương Thần bất động thanh sắc nói: “Hiện tại ta phải đi a, không có thời gian ngồi cùng các ngươi.”

“Ơ, thúc thúc, ngươi ở lại chơi cùng chúng ta a…ngươi nhìn xem, Thải Thải không dối ngươi a, mẹ rất xinh đẹp.” Thải Thải ngồi trên tay Lâm Thải Hân kêu lên.

Khương Thần khóe miệng mở ra một nụ cười đầy ý vị. Hắn hướng tới Lâm Thải Hân nói:

“Nuôi lớn nàng chắc cũng không dễ dàng gì?”

Lâm Thải Hân nghe hiểu ý sau câu nói của Khương Thần, khuôn mặt cũng hiện lên chút buồn cười. Nữ nhi nàng quả thật chính là một tiểu quỷ linh tinh quái.

“Ơ thúc thúc, Thải Thải khả ái đáng yêu thế này làm sao lại nuôi không dễ dàng?” Tiểu nha đầu vênh lên khuôn mặt đáng yêu, ngạo kiều nói.

Nhìn bộ dạng này của nàng, Khương Thần quả thật chỉ muốn véo lấy hai má nàng.

Đoạn hắn tiến tới xoa rối tóc Thải Thải, khóe miệng câu lên nụ cười tà dị nói:

“Nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ ngươi a.”

Dứt lời, Khương Thần liền quay lưng bước đi. Bóng lưng hiện ra chút cô tịch, buồn bã.

Lâm Thải Hân nhìn theo bóng lưng, nghĩ tới một câu của Khương Thần, lại nhớ đến nụ cười vừa rồi của hắn, loại cảm xúc kia càng thêm mãnh liệt.

“Mẹ, ngươi làm sao a?” Thải Thải nhìn thấy dị trạng của Lâm Thải Hân, lúc này kéo tay áo nàng khẽ nói.

Lâm Thải Hân mỉm cười hít một hơi thật sâu, cười nói:

“Không sao, nhìn hắn giống một vị bằng hữu của mẹ mà thôi.”

Dứt lời, nàng cũng quay trở lại đường cũ. Nàng không nhận ra, tại một góc khuất ngã rẽ, Khương Thần đang đứng lặng lẽ nhìn về phía nàng.

“Xem ra hiện tại ngươi đã đầy đủ hạnh phúc.” Khương Thần mỉm cười nói: “Vậy thì đây coi như là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đi.”

Nói đoạn, trong lòng Khương Thần không khỏi xuất hiện một luồng thanh lương khí tức. Hắn cảm giác chính mình hiện tại có thể ngay lập tức đột phá Nguyên Vương Cảnh, thậm chí Thánh Đồng cũng có thể đột phá tức thì.

Xem ra một lần gặp gỡ này đối với tâm cảnh của hắn có tác dụng rất lớn.

Cũng có thể hắn đã hoàn toàn buông bỏ được gánh nặng trong lòng nên mới xảy ra hiện tượng như vậy đi.
Bình Luận (0)
Comment