Vô Tận Trùng Sinh

Chương 204

Thời điểm tuyết bắt đầu rơi cũng là lúc cự kiếm từ thiên không kia đâm xuống. Cự kiếm nhìn như đồ sộ nhưng lại vô cùng sắc bén. Chỉ thấy cự kiếm đi đến đâu không gian có cảm giác bị xé rách tới đó.

“Tứ Cực Hỏa Linh Trận.” Thanh âm đạm mạc lạnh lẽo của Khương Thần vang lên.

Bốn ngọn hắc đăng bởi vì tốc độ xoáy quá nhanh khiến cho thoạt nhìn tưởng như cự kiếm bị bao vây bởi một đạo lốc xoáy xen lẫn hắc sắc cùng hoàng kim chi sắc.

Trong tầng mây còn chưa kịp hóa thành tuyết kia lúc này vang lên một đạo thanh âm. Đạo thanh âm có thể nói cực kỳ thanh túy, giống như ngọc châu rơi trên khay bạc. Mặc dù có phần non nớt, nhưng nghĩ đến về sau, nếu như chủ nhân đạo thanh âm này lớn lên chắc chắn có thể mê không ít nam nhân.

“Thiên Mộc Kiếm Điển – Kiếm Trảm Thiên Nguyên!”

Cự kiếm bỏ qua bốn ngọn hắc đăng, trực tiếp hướng đầu lâu Khương Thần không khoan nhượng chém xuống.

Keng!!!

Thanh quang chói lòa, thiên không run rẩy. Một đạo thanh âm giống như người đánh chuông vang lên. Chẳng qua so với chuông kêu bình thường, đạo thanh âm này bén nhọn hơn rất nhiều.

Một đạo thanh âm có thể khiến cho không gian run rẩy, vậy có thể tưởng tượng được nó kinh khủng như thế nào?

Người bình thường nếu như đứng gần nơi này có lẽ không chỉ màng nhĩ rách nát, thậm chí thân thể cũng bị sóng âm đánh cho không nguyên vẹn.

Quang hoa chói lòa tản đi, không gian cũng trở về bình lặng. Chỉ thấy cự kiếm thanh quang đã biến mất, trên không trung lúc này lơ lửng lấy một hỏa lô khổng lồ.

Hỏa lô đỏ thẫm, nhiệt độ khủng bố tuôn trào, từ phương xa nhìn lại, hỏa lô kia nhìn giống như một vầng thái dương giáng thế.

Hỏa lô phun ra nuốt vào hỏa diễm khiến cho tầng mây hư vô phiêu miểu bốc hơi sạch sẽ. Sau tầng mây, một thân ảnh nhỏ nhắn hiện ra. Đây ngoại trừ Khương Y Na thì còn ai.

Nàng lúc này đang đưa ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía hỏa lô sừng sững giữa không gian kia.

Đỉnh lô hiện ra đỏ thẫm chi sắc, bên ngoài bao phủ một lớp đường vân hỏa diễm đem lại một cảm giác nóng bỏng. Hỏa lô tại đó giống như muốn đen bầu trời đốt cháy không còn một mảnh.

Nếu như tinh mắt nhìn thấy, tận sâu trong hỏa lô kia đang không ngừng tỏa ra hỏa diễm mãnh mẽ ma diệt một thanh cự kiếm xanh lục.

Thời điểm va chạm kia hóa ra không phải một chiêu Kiếm Trảm Thiên Nguyên của tiểu nha đầu bị đánh tan mà là bị hỏa lô của Khương Thần thôn phệ.

“Ca ca, hỏa lô của ngươi là thứ gì a?” Khương Y Na sau một hồi nhìn lấy hỏa lô liền tò mò hỏi.

“Tứ Cực Hỏa Linh Trận huyễn hóa ra mà thôi.” Khương Thần mỉm cười thu tay lại.

Hỏa lô lập tức biến mất, biển lửa không còn. Trên không trung lúc này chỉ còn bốn tôn hắc đăng thoạt nhìn vô cùng bình thường kia.

“Hừ, ca ca ngươi lại dùng trận pháp.” Khương Y Na bĩu môi nói.

“Không tệ nha tiểu nha đầu.” Khương Thần quan sát Khương Y Na một lát liền mỉm cười nói: “Nguyên Đan Cảnh hậu kì. Chỉ kém một chút liền đỉnh phong.”

Nhìn thấy thực lực Khương Y Na có chỗ tinh tiến, Khương Thần trong lòng hơi chút mừng thầm. Tiểu nha đầu rốt cục có thể tự thân tu luyện.

Lúc trước sở dĩ có thể tu thành Nguyên Đan Cảnh chẳng qua là dựa vào trợ lực của Khương Thần cùng với đan dược của hắn mà thôi.

Bỏ qua huyết mạch Thánh tộc đang chảy xuôi trong cơ thể nàng ra, để cho nàng đối kháng với một vị Nguyên Đan Cảnh khác, nàng chắc chắn sẽ gặp nhiều thua thiệt.

Thế nhưng hiện tại thì khác. Sau khi cảnh tỉnh tiểu nha đầu, lại thị phạm cho nàng một lần Hóa Nguyên Đại Pháp, nàng hiện tại có thể coi như chính thức tự thân vận động.

Thực lực hiện tại mới được coi là chân chính thuộc về nàng.

“Ca ca, vượt qua định mức a.” Khương Y Na nhận được khen ngợi liền nở một nụ cười tươi tắn: “Như vậy chúng ta có thể hay không tiến vào Uông Tử thành?”

“Ừm cũng nên chuẩn bị một chút.” Khương Thần gật đầu. Nói đoạn thân ảnh liền xuất hiện bên cạnh Khương Y Na.

Khẽ đưa tay túm lấy lưng áo nàng, cả hai người liền biến mất.

Thời điểm thân ảnh hai người biến mất, tại cao ốc phía dưới xuất hiện rất nhiều binh lính đặc chủng mặc quân phục mang theo vũ khí nóng tụ tập.

Thậm chí không ít máy bay phản lực, máy bay trực thăng bắt đầu phong tỏa vị trí mà Khương Thần cùng với Khương Y Na vừa mới giao chiến.

Hiển nhiên dư uy của cuộc chiến khiến cho chính phủ của quốc gia này tưởng có khủng bố đánh bom nên mới điều quân đội đến phong tỏa hiện trường. Cũng rất hiển nhiên Khương Thần đã nhận ra điều đó cho nên mới mang theo tiểu nha đầu rời đi.

Hắn không sợ loại vũ khí mà nhân loại tại Lam Hải tinh này sở hữu. Chẳng qua vì tránh đi chút phiền phức không đáng có nên mới chủ động rời đi mà thôi.

Thời điểm Khương Thần cùng với Khương Y Na còn đang chuẩn bị trạng thái tốt nhất để tiến về Uông Tử thành, Uông Tử thành rốt cục có động tĩnh.

Một ngày này, thiên không run rẩy. Tận sâu trong tầng mây xuất hiện một thông đạo không gian khổng lồ. Từ trong thông đạo không gian, hàng ngàn hàng vạn tia sét hiển hiện chỉ trực giáng lâm Lam Hải tinh.

Bình thường, thông đạo không gian mà Uông Tử thành mở ra sẽ được một loại trận pháp che giấu khiến cho thường nhân không thể nhìn thấy, đây cũng là để Uông Tử thành đảm bảo bí mật của bản thân mình.

Thế nhưng hiện tại ngược lại, thông đạo không gian kia lại một mực hiển hiện khiến cho người bình thường trên Lam Hải tinh chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Không chỉ có vậy, thông đạo không gian sau khi xuất hiện liền cực độ rộng mở cùng tiếp cận Lam Hải tinh.

Từ trong thông đạo không gian, hàng ngàn hắc giả mang theo khí thế khủng bố bước ra. Mỗi hắc bào nhân đều có thực lực Nguyên Đan Cảnh trở lên.

Đội hình này nếu như giáng lâm một phiến tiểu thế giới tại Đại Thiên Nguyên Giới, không thể không nói chính là quét ngang. Đến mức giáng lâm Lam Hải tinh?

Chỉ cần bọn họ đồng loạt thả ra khí thế bản thân, nhân loại trên Lam Hải tinh chắc chắn sẽ bị dè bẹp, thậm chí tiểu hành tinh này cũng bị khí thế đám người kia đè sập.

“Ca ca.” Tiểu nha đầu sau khi nhìn thấy đội hình kia, sắc mặt liền tái lại.

Hiện tại rốt cục nàng hiểu ra những lần so đấu trước giờ đều là Khương Thần nhẹ tay với nàng. Nàng cũng hiểu ra tồn tại mà Khương Thần lúc trước phải đối mặt rốt cục khủng bố như thế nào.

Không nói tới Nguyên Vương thậm chí Nguyên Tôn Cảnh, chỉ riêng đội hình kia nếu như một Nguyên Vương Cảnh gặp phải cũng chỉ có nước bỏ chạy.

“Không cần lo lắng. Lật không ra sóng gió.” Khương Thần vỗ vỗ nhẹ vào lưng Khương Y Na nhẹ giọng trấn an nàng.

Khuôn mặt hắn mặc dù có chút ngưng trọng thế nhưng lại không chút lo lắng. Thủ đoạn hắn để lại tại Lam Hải tinh này nhiều lắm. Một chút linh hồn nô lệ Nguyên Đan Cảnh kia hắn còn không để vào mắt.

Tới một đám giết một đám!

Chẳng qua hắn cảm thấy có chút khó hiểu về lần hành động này của Uông Tử thành. Không biết trong hồ lô của đám người này rốt cuộc bán thuốc gì.

Giữa lúc Khương Thần còn đang chờ đợi xem đám hắc giả kia sẽ làm gì thì từ bên trong thông đạo, một tấm truyền tin phù lững lờ trôi ra.

“Tiểu bằng hữu, ngươi trốn tại thế giới này thật lâu a. Nếu như còn không chịu xuất hiện, bổn tôn liền đành phải hủy đi thế giới này ép cho ngươi xuất hiện mới thôi.”

Truyền tin phù vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt, kèm theo đó là chút ý cười. Thanh âm này không phải là Cổ Minh thì còn ai. Ở đây cũng chỉ có hắn mới có tư cách xưng bổn tôn.

Thanh âm mang theo âm hưởng trầm trầm dễ dàng khiến cho người ta chìm vào giấc ngủ. Loại thanh âm mang theo từ tính này giống như ma âm, len lỏi tới mọi ngóc ngách trên Lam Hải tinh khiến cho bất kì ai cũng đều nghe được.

Toàn bộ nhân loại trên Lam Hải tinh một ngày này trở nên vô cùng kinh hãi.

Thời điểm thông đạo không gian xuất hiện, ai nấy trong lòng đều hiện lên cỗ dự cảm không lành. Sau đó hàng ngàn hắc bào nhân đem theo khí thế khủng bố tràn tới dễ dàng khiến cho người ta lên tưởng tới người ngoài hành tinh tấn công.

Lúc này, các quốc gia trên Lam Hải tinh đã lên dây cót căng mình chờ đợi động tĩnh từ đám người thần bí đang lơ lửng trên bầu trời kia.

“Hóa ra là không nhịn được nữa nha.” Khương Thần khẽ nói.

Hắn còn tưởng có chuyện gì đây, hóa ra Cổ Minh chịu đựng không nổi, muốn dựa vào biện pháp xuẩn ngốc kia ép bản thân xuất hiện.

“Tin tưởng ngươi cũng biết đối với Uông Tử thành bọn ta, loại tiểu thế giới như nơi này muốn hủy đi cũng không phải khó, bọn ta cũng không tiếc rẻ một chút linh hồn phàm nhân sâu kiến.”

Đạo thanh âm kia lại tiếp tục vang lên:

“Trước tiên liền đưa ngươi chút lễ vật xem như chào hỏi, miễn cho ngươi nói rằng bổn tôn chỉ gióng trống khua chiêng.”

Thanh âm vừa dứt, toàn bộ hắc giả che kín một góc trời kia đồng loạt xuất thủ.

Chỉ thấy lưỡi hái sắc bén sau lưng mỗi người đều bay ra tập hợp thành một thanh lưỡi hái khổng lồ.

Bình thường một thanh lưỡi hái sau lưng bọn hắn cũng được coi là to lớn rồi, thế nhưng kia chính là một cự đại lưỡi hái do hàng ngàn lưỡi hái khác tạo thành. Đây có thể hình dung như một tán cây đại thụ khổng lồ che rợp trời.

Lưỡi hái cự đại kia nếu như chỉ là một thanh phàm binh chém xuống cũng có thể khiến cho một tòa cao ốc to lớn sụp đổ trong nháy mắt. Thế nhưng hơn hết đó là xuất phát từ trong tay nguyên giả. Sức tàn phá không thể không nói to lớn hơn nhiều.

Theo như trù tính của Khương Thần, một hái kia chém xuống có thể khiến cho một thành phố lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.

Dù sao loại lực lượng công kích của Hồn tộc cũng không phải nhắm vào thân xác. Ngươi có thể còn toàn vẹn thân thể, thế nhưng linh hồn khi đó có lẽ đã bị chém tan thành ngàn vạn mảnh.

Mặc dù đối với loại hành động của Uông Tử thành lần này, Khương Thần hắn cũng không có bao nhiêu để ý. Chẳng qua nếu như bởi vì hắn khiến cho Uông Tử thành giận chó đánh mèo, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh nhiều người vô tội chết oan.

Thời điểm lưỡi hái cự đại kia chuẩn bị chém xuống, Khương Thần nguyên bản muốn ra tay ngăn cản, thế nhưng động tác của hắn lại dừng lại giữa không trung.

Bởi lẽ…có người không nhịn được muốn đi chịu chết.
Bình Luận (0)
Comment