Vô Tận Trùng Sinh

Chương 212

Sau khi tìm tới một ngõ hẻm nhỏ không ai qua lại, Khương Thần liền để cho tiểu nha đầu đi ra ngoài. Để cho không bị người chú ý, hắn còn chủ động quệt nhọ lem nhem lên mặt nàng đồng thời mặc lên cho nàng một bộ áo trùm đầu.

Với bộ dáng khả ái thiên chân vô tà của kyn, bước vào một nơi đâu đâu cũng là quỷ hồn, đâu đâu cũng là sát khí như thế này quả thật không chút hợp lý. Đây cũng rất dễ khiến hành tung của bọn họ bị lộ ra.

Đối với tiểu nha đầu, bị Khương Thần bôi lem nhem đầy mặt, nàng ban đầu còn cực lực phản đối. Chẳng qua sau khi nghe Khương Thần nói rằng nếu như không hóa trang sẽ phải tiếp tục ngồi bên trong Trấn Hồn Quan, nàng rốt cục thỏa hiệp.

“Ca ca, ngươi đây chắc chắn là ghen tị với Y Na khả ái cho nên mới làm xấu Y Na.” Tiểu nha đầu vừa bước thấp bước cao lẽo đẽo theo sau Khương Thần vừa bĩu môi khẽ nói.

“Ha ha, tiểu nha đầu lẻo mép.” Khương Thần đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng nói: “Ca ca ghen tị với ngươi đó, ngươi làm gì được ca ca?”

“Hừ, coi như ca ca ngươi có mắt.” Được Khương Thần gián tiếp khen bản thân khả ái, tiểu nha đầu liền bớt đi phụng phịu.

Uông Tử thành này có bốn cổng vào chính nằm tại bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc và bốn cửa nhỏ nằm tại bốn phía Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam.

Từ của Đông đến cửa Tây là một con đường lớn lát gạch đen, đồng dạng từ cửa Nam tới cửa Bắc cũng có một con đường lớn nối thông. Giao lộ của hai con đường này cũng là trung tâm Uông Tử thành. Đây chính là nơi xây dựng truyền tống trận và cũng là đích đến của Khương Thần.

Lại nói, vào trong Uông Tử thành, Khương Thần mới cảm thấy nơi đây quả thật khiến cho người ta kinh thán.

Nếu chỉ bàn về quy mô, Khương Thần cũng chỉ khẽ gật gù thỏa mãn mà thôi. Thứ làm cho người ta kinh hoàng thất sắc chính là từ đầu đến cuối tường thành, thậm chí rất nhiều kiến trúc đều bao phủ bởi một màu đen toát ra sự lạnh lẽo như băng.

Bầu trời xám xịt, không gian ảm đạm, toà thành tăm tối. Nếu như không phải sử dụng đá dạ minh châu để soi sáng, có lẽ nơi đây lúc nào cũng là ban đêm.

Đây không thể trách được, bởi lẽ nơi này vốn không phải một thế giới. Nơi này chỉ là một vùng không gian khép kín cho Hồn tộc cưỡng ép mở ra sau đó đưa vào một tòa đại lục. Do vậy nơi đây không có ánh sáng là điều dễ hiểu.

Khương Thần phát hiện ra bên ngoài tường thành được bao phủ bởi Hắc Kim Thạch. Một loại tài liệu song thuộc tính thuộc loại hiếm có của Đại Thiên Nguyên Giới. Loại hắc thạch này nếu như tiếp nhận công kích sẽ có khả năng phản lại một phần cho đối thủ.

Bình thường tại Đại Thiên Nguyên Giới, nguyên giả sẽ săn tìm loại tài liệu này để chế tạo phòng ngự pháp bảo. Không nghĩ tới thứ người khác tân tân khổ khổ mới có thể tìm thấy ở nơi đây lại chỉ được làm thứ lót ngoài tường thành.

Nên nhớ, đây chỉ là một phân thành mà thôi, những phân thành như thế này Hồn tộc có rất nhiều. Hồn tộc có thể dùng loại tài liệu này làm thứ lát tường thành, mà lại là một số lượng vô cùng lớn như vậy, đây có thể thấy nội tình một cổ tộc hùng hậu đến nhường nào.

“Quả thật là đại thủ bút.” Khương Thần mỉm cười khẽ lẩm nhẩm.

Thánh tộc bọn hắn sống rất giản dị, không hề khoa trương như thế này. Có chăng nếu như đầu tư xa xỉ nhất liền là dùng một vài loại lục phẩm linh dược trồng ven đường cho hoa cỏ tươi tắn mà thôi.

Sau khi than nhẹ một hồi, Khương Thần đảo ánh mắt không ngừng chuyển hướng nhìn về những tộc nhân Hồn tộc nơi đây.

Ở đâu cũng đều có cái đẹp cùng cái xấu, không riêng các cổ tộc. Tại nơi này nam thanh nữ tú có, hung hãn chi nhân cũng đều có. Thậm chí không ít người vừa mới đi liệp sát Hồn Nguyên Thú về, trên thân vẫn còn vương vấn sát khí.

Bên trong thành không cho phép tộc nhân chém giết nhau, chính bởi vậy cho nên đối với những kẻ hung dữ có thực lực cao thâm này, những nguyên giả thực lực thấp cũng không tỏ ra bao nhiêu sợ hãi.

Thứ khiến cho Khương Thần ngạc nhiên liền là nơi đây cũng tổ chức nhiều loại hình buôn bán cùng đấu giá. Nơi nào có nguyên giả nơi đó có giao thương, đây là chuyện bình thường. Chẳng qua hắn ngạc nhiên là bởi vì tính chất đặc thù của Uông Tử thành mà vẫn mở được loại hình giao thương đó mà thôi.

Tổng một điều tại Uông Tử thành này chính là vô cùng sầm uất, náo nhiệt nhưng cũng là rất hỗn loạn.

Hỗn loạn chính là thứ mà Khương Thần cần nhất lúc này, thậm chí càng loạn càng tốt. Càng loạn hắn càng dễ dàng trà trộn vào nơi đây âm thầm né tránh Cổ Minh.

Hắn sợ Cổ Minh?

Không phải.

Hắn chỉ là không muốn mạo hiểm mà thôi.

Hiện tại trong tay Khương Thần có Cửu U Ma Tổ Hỏa, có Tứ Cực Hỏa Linh Trận. Hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được Cổ Minh.

Chẳng qua chống đỡ là một chuyện, sau chống đỡ thì làm sao? Hiển nhiên chỉ có thể bỏ chạy hoặc bỏ mình.

Cũng vì lí do đó cho nên hiện tại hắn vẫn đang tìm cách trà trộn vào truyền tống trận một cách thuận lợi. Bất chiến tự nhiên thành vẫn là kết quả tốt nhất mà hắn muốn.

“Tại nơi đây không được phép chạy lung tung nghe rõ chưa?” Quay sang tiểu nha đầu, Khương Thần khẽ nói.

Tiểu nha đầu chiều cao chỉ tới ngang hông Khương Thần, lúc này một tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn, nghe hắn nói vậy liền gật đầu đáp:

“Được ca ca, Y Na rất vâng lời.”

“Đi thôi, trước hết tìm xem có thứ gì dùng dược.” Khương Thần khẽ nói. Đoạn kéo tay Khương Y Na dẫn dầu bước đi.

Khương Y Na nghe vậy liền khẽ gật đầu lẽo đẽo đi theo Khương Thần. Bản thân nàng vô cùng an phận, thế nhưng ánh mắt lại không hề như vậy.

Trên đường đi nàng không ngừng đưa mắt tò mò đánh giá xung quanh, thỉnh thoảng lại quét qua những người trên đường, sâu trong mắt hiện lên chút rụt rè lo sợ. Tiểu nha đầu ngang tàng bướng bỉnh gặp đám người hung ác cuối cùng cũng biết sợ là gì.

Sau một hồi quan sát không nhận ra điều gì gây nên hứng thú, tiểu nha đầu thu hồi ánh mắt an phận đi theo Khương Thần.

Mặc dù đã bôi nhem nhuốc lên mặt tiểu nha đầu để che đi sự khả ái đáng yêu của nàng, thế nhưng tổ hợp một lớn một nhỏ hai huynh muội Khương Thần vẫn khiến cho nhiều người để ý tới.

Chủ yếu là bởi vì tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ thế nhưng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Đan Cảnh. Đây không thể không nói là rất hiếm có.

Càng đi sâu vào trung tâm Uông Tử thành, nguyên giả Hồn tộc tụ tập ngày càng nhiều, đây cũng là càng nhiều loại người. Âm nhu xảo trá, cương thiết dũng mãnh, chính trực khảng khái, chắc chắn không thiếu bất kể loại người nào.

Thời điểm Khương Thần dẫn theo Khương Y Na bước đến cũng vừa lúc có một nhóm người chen đám đông đi ra. Nhóm người này toàn bộ đều là nam tử thân hình cao to lực lưỡng, ai nấy trên vai đều mang theo trọng chùy làm vũ khí.

Điều đặc biệt của nhóm người này là toàn bộ đều cởi trần, thoạt nhìn mười phần hoang dã, cổ quái.

Mặc dù còn nhỏ tuổi thế nhưng tiểu nữ hài vẫn là tiểu nữ hài, gặp phải loại tràng cảnh này, Khương Y Na không khỏi xấu hổ, đưa hai tay ra che mắt. Thế nhưng các ngón tay của nàng thỉnh thoảng lại tách ra len lén nhìn nhóm người kia đi ra.

Nhận ra điệu bộ này của nàng, Khương Thần khẽ ho ra hiệu không được thể hiện bộ mặt ngốc manh của mình.

Khương Y Na giống như hiểu Khương Thần muốn nói gì, nàng lập tức bỏ ra hai tay, khuôn mặt khó xử vừa rồi thay bằng bộ dáng hung thần ác sát.

Một tiểu nữ hài như nàng lộ ra bộ dáng hung thần ác sát hoàn toàn phản tác dụng. Kia có bao nhiêu đáng yêu, đã ngốc nghếch nay càng thêm ngốc nghếch.

“Hắc hắc, ngươi nhìn.” Một vị nam tử cao lớn trong nhóm người hướng về phía Khương Y Na cười đê tiện nói: “Tiểu nha đầu thật non mềm, mặc dù khuôn mặt có chút bẩn thỉu thế nhưng ta có thể cảm nhận nàng là cái cực phẩm la lỵ.”

Đồng đội của hắn nghe vậy liền đồng loạt nhìn qua, thậm chí không ít kẻ không hề che dấu ý nghĩ biến thái trong đầu, nhìn về phía Khương Y Na thỉnh thoảng lại liếm môi.

“Hừ…thu liễm tính tình, bên trong thành không được gây rối.” Một vị nam tử duy nhất không để ý tới hai huynh muội Khương Thần hừ lạnh nói. Bộ dáng kia có lẽ hắn là người dẫn đội đám người này.

Dứt lời, hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Khương Thần, muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ nào ngu ngốc lại dẫn tiểu hài tử tới Uông Tử thành lịch luyện.

Khương Thần cùng lúc này cũng đưa mắt nhìn qua. Hai ánh mắt nhìn nhau, Khương Thần vẫn một bộ điềm nhiên, thậm chí khóe miệng còn cong lên nụ cười quỷ dị.

Nam tử kia sau khi đụng phải ánh mắt Khương Thần, não hải giống như nhận qua một trận oanh tạc, thân thể không tự chủ được căng cứng lên.

Đây là phản ứng của hắn mỗi khi gặp phải nguy hiểm. Loại phản ứng vô điều kiện này đã giúp hắn thoát chết rất nhiều lần trong hiểm cảnh.

Hiện tại không ngờ đối mặt với một vị thanh niên nhìn như vô hại, nhìn như yếu đuối kia, loại phản ứng đó lại xuất hiện.

Thanh niên này không hề tầm thường!

Trong đầu nam tử nọ hiện lên loại ý nghĩ này. Hắn cũng không nhìn Khương Thần nữa, nhanh chóng dẫn đám người kia rời đi.

“Hừ, xem ra vẫn còn có kẻ có mắt.” Khương Thần hừ lạnh nói.

Nếu như đám người kia dám buông thêm lời lẽ tục tĩu, thậm chí để cho tiểu nha đầu sợ hãi, hắn không ngại ngay tại chỗ đánh chết.

Chẳng qua rất may dẫn đội của đám người kia cũng là một kẻ không ngu ngốc, đây coi như cứu đồng đội một mạng.
Bình Luận (0)
Comment