Vô Tận Trùng Sinh

Chương 222

“Cổ Minh…tổn hại muội muội ta, Uông Tử thành liền gặp kiếp nạn.”

Chỉ thấy nơi vừa phát ra thanh âm đó lúc này hiện lên một tôn hỏa lô. Hỏa lô ban đầu chỉ đủ che chắn cho thân thể Khương Thần trước lôi đình, hiện tại lại không ngừng phóng lớn cảm giác như không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Chuyện gì?” Cổ Minh ban đầu còn chú ý tới Khương Y Na, toan tính ra tay trấn sát nàng. Thế nhưng trước hỏa lô không ngừng phóng lớn kia, hắn cảm giác có một luông nguy cơ không nhỏ, lập tức hướng tới hỏa lô huy động toàn bộ lôi hải oanh kích.

Oanh oanh oanh!!!

Lôi hải va chạm với hỏa lô tạo nên những tiếng nổ khủng bố rung chuyển không gian. Lôi hải vừa hết, hỏa lô cũng cùng lúc vỡ nát. Bao quanh người Khương Thần lúc này là bốn ngọn đèn dầu màu đen tỏa ra khí tức cổ lão.

Trên ba ngọn đèn dầu trái phải cùng phía sau Khương Thần đều mang theo hỏa diễm vàng kim rực rỡ. Chỉ có ngọn đèn dầu phía trước người hắn là đang bập bùng cháy một ngọn lửa đen nhỏ nhỏ.

“Cổ Minh thành chủ…ngươi sẽ vì hành động ngày hôm nay mà hối hận.” Hai mắt Khương Thần lúc này đã không thuộc về người bình thường, thay vào đó chính là một đôi mắt toàn bộ màu đen. Trên trán hắn cũng xuất hiện một con mắt màu đen khác.

Ba hắc nhãn nhàn nhạt tỏa ra hắc khí nhìn qua có chút quỷ dị, toàn thân Khương Thần lúc này cũng nổi lên những vết xăm màu đen. Bắt đầu từ đuôi hai mắt lan ra khắp khuôn mặt sau đó là thân thể.

Đợi đến khi toàn bộ xăm đen lan ra, khí tức trên người Khương Thần triệt để bùng phát. Hiện tại thực lực của hắn mơ hồ có thể tiếp cận Nguyên Tôn Cảnh. Thế nhưng điều không hoàn hảo ở đây liền là hai mắt Khương Thần lộ ra trống rỗng, bộ dáng giống như khôi lỗi không chút linh trí.

“Tam Mục Thần Tộc…Thánh tộc bản thể.” Sắc mặt Cổ Minh hiện lên vẻ ngưng trọng.

Trong số tám đại cổ tộc, chỉ có Hồn tộc bọn hắn hiện tại là khó có thể biến trở lại bản thể Thôn Thiên Thú, do vậy chiến lực có thể nói là không phát huy được trạng thái đỉnh phong.

Trong đó Thánh tộc mặc dù là nhân tộc, thế nhưng bản thể lại là Tam Mục Thần Tộc đồng thời bọn họ hoàn toàn có thể biến trở về bản thể bất cứ lúc nào. Tam mục kia chính là ứng với ba mắt. Con mắt thứ ba sau này cũng là đồ đằng của Thánh tộc – Thánh Đồng.

Biến trở lại bản thể không thể không nói đối với mỗi cá nhân đã là đẩy bản thân mình lên trạng thái đỉnh phong. Khương Thần lúc này cũng như vậy. Đây chính là bản thể của hắn, đây cũng chính là trạng thái đỉnh phong của hắn.

Tam Mục Thần Tộc!!!

“Hừ…bản thể thì sao. Ngươi cũng chỉ đẩy được bản thân tới Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong. So với bổn tôn vẫn là khoảng cách không nhỏ.” Cổ Minh hừ lạnh, thanh âm lạnh lùng vang lên. Tử sắc chi kiếm trên tay hắn lúc này khẽ huy động, trên thân kiếm mơ hồ xuất hiện tử lôi.

“Phong.” Thanh âm lạnh lùng hờ hững như một tôn thần linh của Khương Thần vang lên.

Thánh Đồng treo cao trên bầu trời kia phát ra một đạo hắc trụ. Hắc trụ chiếu qua Cổ Minh liền đem phiến không gian xung quanh người hắn cô đọng. Xung quanh hắn lúc này thậm chí còn xuất hiện một đạo bình chướng màu vàng nhạt ngăn cách với ngoại giới.

“Hừ…Nguyên Vương Cảnh liền triển khai không gian phong tỏa với một vị Nguyên Tôn Cảnh? Nực cười.” Cổ Minh cười nhạt một tiếng, khuôn mặt hiện lên chút khinh thường, không coi chuyện không gian xung quanh bản thân bị phong tỏa làm một chuyện quan trọng.

Hắn đưa bàn tay toan tính đem không gian giam cầm mở ra liền phát hiện bản thân đã mất đi quyền khống chế đối với không gian xung quanh.

Thời điểm Cổ Minh còn đang tìm cách thoát khỏi trói buộc, đoạt lại quyền kiểm soát không gian. Thân thể hắn không tự chủ được khẽ run lên một hồi. Đây là dấu hiệu báo trước sắp có nguy hiểm chí mạng giáng lâm.

Ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thần, đối phương lúc này giống như lâm vào cảnh giới vong ngã. Chỉ thấy thân thể Khương Thần lơ lửng trên không trung, khuôn mặt xuất hiện những vệt xăm đen nhìn không chút nào dữ tợn ngược lại khiến cho hắn có cảm giác như một tôn thần linh cao quý.

Khương Thần lúc này ba mắt đều mở thế nhưng lại không nhìn thấy chút cảm xúc xuất hiện trong đó. Bàn tay phải hắn xòe ra hướng về phía không gian giam cầm Cổ Minh chậm rãi chém xuống. Thuận theo bàn tay Khương Thần chậm chậm chém xuống, Thánh Đồng treo cao kia phát ra hắc trụ cũng theo cùng phương vị chiếu xuống.

Bàn tay hắn chém tới đâu, quang trụ chiếu tới đó. Không gian tại quang trụ quét qua không khác gì một tờ giấy mỏng bị quang trụ rạch nát.

Núi non, cây cối, thậm chí là những kiến trúc làm từ Hắc Kim Thạch bên dưới bị bàn tay Khương Thần chậm rãi chém qua đều không ngừng sụp đổ. Nơi đổ gãy kia còn xuất hiện một vết chém ngọt lịm.

Cổ Minh nhìn thấy sự việc này liền không giữ được vẻ tự tin như lúc trước. Khuôn mặt hắn lúc này đã thấm sợ hãi.

Đối với vết rách không gian mà hắc trụ chậm rãi cắt qua kia, hắn không có chút tự tin nào dám dùng thân thể ngạnh kháng. Dùng thân thể ngạnh kháng chắc chắn bị chém thành hai nửa không phải bàn cãi.

Người bên dưới nhìn thấy sự việc này liền hiện lên vẻ mặt kinh sợ cùng lo lắng. Kinh sợ vì không nghĩ tới một Nguyên Vương Cảnh như Khương Thần có thể làm tới bước này. Lo sợ vì chẳng may Cổ Minh thất thủ, Khương Thần có thể hay không hướng đồ đao tới bọn họ.

Lúc này, cái gọi là thiên tài Hồn Nguyên Thiên Giới như Yêu Luân, như Tiêu Thiên Tiếu vô địch Nguyên Vương Cảnh trung kì lặng lẽ cúi đầu.

Thời điểm bọn họ tung hoành Nguyên Vương Cảnh trung kì, người trên kia đã đánh không chút kém sức đối với Nguyên Tôn Cảnh. Bọn họ lấy tiền vốn gì để tự nhận là thiên tài trước mặt đối phương.

Buồn cười là lúc trước Yêu Luân còn định tính toán sau lưng Khương Thần. Buồn cười là Tiêu Thiên Tiếu hắn còn dùng thái độ bề trên đưa ra chiến thư với Khương Thần.

Đặc biệt là Yêu Luân. Nhìn thấy Thánh Đồng hiển lộ thần uy, hắn mới biết được hóa ra đối với Khương Thần, Nhiếp Hồn Nhãn của hắn chỉ là món đồ chơi của tiểu hài tử mà thôi.

“Cũng không phải chỉ có ngươi mới có đồ đằng.” Cổ Minh sau một phen đắn đo suy nghĩ liền quyết định vận dụng đồ đằng

Trên hư không đối diện với Thánh Đồng lúc này xuất hiện một vòng đá khổng lồ. Từ vòng đá này người ta có thể cảm nhận được một cỗ hoang vu khí tức. Một cỗ khí tức khiến cho linh hồn người khác run rẩy.

Vòng đá thoạt nhìn tầm thường hết sức kia lại chính là biểu tượng cao quý của Hồn tộc – Hồn Ấn.

Thánh Đồng có cửu tinh, Hồn Ấn có cửu ấn. Đôi bên đều không kém bao nhiêu.

Kém ở đây là Thánh Đồng của Khương Thần đã là tứ tinh còn Hồn Ấn của Cổ Minh mới chỉ mở ra tam ấn.

So về thực lực, Khương Thần đối với Cổ Minh có thể nói là kém xa, thế nhưng bàn về huyết mạch, Cổ Minh chỉ có thể xách giày cho Khương Thần mà thôi.

Từ khí tức Thánh Đồng cùng Hồn Ấn cũng có thể nhìn ra Hồn Ấn vẫn yếu hơn Thánh Đồng kia một chút.

Mặc dù vậy, tộc nhân Hồn tộc bên dưới nhìn thấy Hồn Ấn vẫn lộ ra vẻ kích động không thôi. Loại biểu tượng cao quý kia chính là thứ bọn họ hằng mong ước, bọn họ ngày đêm nhớ mong.

Bọn họ chỉ cần mở ra một ấn thôi cũng có thể tại Hồn Nguyên Thiên Giới lăn lộn phong sinh thủy khởi.

“Đệ Tam Ấn – Sâm La Thủ Ấn!” Cổ Minh quát lên một tiếng.

Hồn Ấn nhìn như làm từ đá xám kia lập tức phát ra tử quang. Chỉ thấy từ trong bình chướng màu vàng xuất hiện một đạo tử sắc chi thủ. Tử sắc chi thủ sau khi hiện ra liền không ngừng oanh kích lên bình chướng hòng xé mở ra một vết rách.

Sâm La Thủ Ấn – đệ tam ấn của Hồn Ấn. Khương Thần đã đụng độ một ấn này hai lần. Lần đầu tiên chính là đối kháng với Cổ Phần. Lần thứ hai chính là hơn một năm về trước tại trước cửa hắc động không gian. Lần này là lần thứ ba của hắn.

So với Cổ Phần, Sâm La Thủ Ấn của Cổ Minh còn thiếu chút hỏa hầu. Phải biết Cổ Phần được liệt vào thiên tài đặc dị của Hồn tộc, không đột phá cảnh giới liền có thể đề thăng huyết mạch, Cổ Minh làm sao có thể so được với đối phương.

Lại nói, Khương Thần vẫn không nhanh không chậm đưa bàn tay duỗi thẳng của mình chầm chậm bổ xuống. Hắn không vì Cổ Minh gọi ra Hồn Ấn, không vì Cổ Minh muốn phá nát không gian phong ấn mà xuất hiện vội vã.

Ầm ầm ầm…

Cổ Minh không tiếc vận dụng toàn lực oanh kích lên vách ngăn không gian hòng thoát khỏi trói buộc. Hắn biết hiện tại không phải thời điểm tiếc rẻ Hỗn Nguyên Chi Khí.

Một tay của Khương Thần kia cho hắn cảm giác vô tận tử vong. Nếu như để một tay đó hoàn toàn chém ra, hắn dẫu có thông thiên thực lực cũng sẽ bị cắt làm đôi.

Trời không phụ người có công, thời điểm bàn tay Khương Thần vừa mới chém được một nửa phần không gian phong cấm, chuẩn bị bổ đôi người Cổ Minh ra cũng là lúc hắn phá được vách ngăn.

Cổ Minh không ngừng thiêu đốt Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể đề thăng tốc độ của bản thân lên tới cực hạn hòng rời xa chiến trường.

“Tiểu tử thật sự nguy hiểm hết sức…bản thể của mỗi tộc xem ra đều không thể coi thường.”

Nếu như Hồn tộc bọn hắn có thể biến trở lại bản thể Thôn Thiên Thú, ngày hôm nay Khương Thần coi như có thực lực ngang hàng với Cổ Minh cũng khó có thể lay chuyển nổi đối phương.

Trong số tám cổ tộc, Hồn tộc bản thể có thể nói là yêu nghiệt vô cùng, thậm chí Thời tộc thần bí kia xa xa còn không bằng.

Thôn Thiên Thú thiên phú như tên, có lực lượng thôn phệ cực kì kinh khủng. Tại thời đại Cổ Đế xa xôi kia, Cổ Đế Thôn Thiên Tộc trong lúc tranh đoạt thần vật đã biến trở lại bản thể thôn phệ không gian vào thể nội của mình.

Thậm chí người kia khi đó đã thôn phệ cả không gian lẫn thời gian của Hư Không Thần Tộc cùng Thời tộc.

Cũng chính bởi vì chủng tộc này nghịch thiên cho nên thời điểm còn là Thôn Thiên Tộc, bọn họ sinh sản vô cùng khó khăn. Sau khi trở thành Hồn tộc, huyết mạch cải biến, sinh sản dễ dàng hơn thì cũng là lúc bọn họ khó có thể biến trở về bản thể.

Đây cũng coi như có được có mất.

Lại nói, bên kia Khương Thần vẫn chậm rãi đưa bàn tay điều khiển hắc trụ chém xuống.

“Tiểu tử này xem ra là chưa khống chế được bản thể.” Cổ Minh khẽ lẩm nhẩm.

Sâu trong mắt hắn lúc này lóe lên một vệt tàn nhẫn. Không khí xé rách, Cổ Minh như một bóng ma quỷ mị xuất hiện sau lưng Khương Thần đấm ra một quyền kinh thiên động địa.

“Ca ca cẩn thận.” Một đạo thanh âm non nớt mang theo chật vật lúc này từ bên dưới vang lên.

Nghe vào đạo thanh âm này, ba mắt vốn vô thần của Khương Thần lúc này đột nhiên xuất hiện chút thần trí.

Phát hiện ra nguy hiểm sau lưng, Khương Thần không chút chậm trễ quay lưng lại, tư thế tay chém xuống kia vẫn giữ nguyên như vậy mà quay lưng. Hắc trụ do Thánh Đồng chiếu xuống lại thuận theo tay hắn đổi hướng quét qua.

“Không tốt!” Cổ Minh hãi nhiên thất sắc kêu lên một tiếng.

Một quyền này có đánh chết Khương Thần hay không hắn không biết nhưng bản thân nếu như cố chấp chắc chắn sẽ bị cắt đôi.

Chỉ thấy trên tay Cổ Minh xuất hiện một đạo phù lục. Sau khi kích phát phù lục, thân ảnh của Cổ Minh hư không tiêu thất. Hắc trụ mất đi mục tiêu liền bừa bãi quét xuống đại địa.

Uông Tử thành lúc này có thể nói chính là như một chiếc bánh ngọt bị dao xẻ qua. Chỗ nào chỗ nấy đều xuất hiện đổ vỡ. Những nguyên giả Hồn tộc bên dưới bỏ chạy không kịp đều bị hắc trụ cắt đôi thân thể.

Lại nói, đạo phù lục mà Cổ Minh lấy ra kia chính là một món đồ bảo mệnh của hắn. Đó gọi là Thuấn Di Phù. Một tôn phù lục thất phẩm đỉnh phong. Sử dụng phù lục này có thể khiến cho bản thân người sử dụng trong nháy mắt vượt qua không gian chạy ra khỏi vạn dặm.

Hiện tại Cổ Minh cũng như vậy, hắn sử dụng Thuấn Di Phù thuấn di tới một địa phương khác trên thế giới này né tránh đi công kích chết người của Khương Thần.

Giữa lúc Cổ Minh còn chưa xuất hiện trở lại, Cổ Khư đã mang theo toàn bộ Nguyên Vương Cảnh trong thành cùng với hàng ngàn linh hồn nô lệ Nguyên Đan Cảnh bao vây lấy Khương Thần.

Cổ Khư hướng tới đám tộc nhân trẻ tuổi quát lên:

“Tất cả nghe lệnh, lập Tổ Hồn Phù Đồ Trận.”

***

Fanpage: Vô Tận Trùng Sinh
Bình Luận (0)
Comment