Vô Tận Trùng Sinh

Chương 246

Trụ sở Kinh Hồng Thương Hội tại Tinh Thần Thành nằm cách Giám Bảo Các do Hỏa Mộng Vũ làm chủ sự cũng không bao xa.

Đây là một dãy kiến trúc rộng lớn bao gồm rất nhiều lầu các được phân khu riêng biệt bao gồm phường thị, đấu giá, luyện đan…

Lúc này, từ bên trong sảnh chính bước ra một nhóm người dẫn đầu là một vị lão giả râu tóc bạc phơ. Lão giả này dáng người dong dỏng cao, khí định thần nhàn, có bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Theo sau lão giả là một vị nữ tử xinh đẹp vũ mị cùng một vị trung niên nhân có nụ cười chức nghiệp. Đây chính là bộ ba Đông lão, Hỏa Mộng Vũ cùng Lý Kiến. Đằng sau ba người còn có rất nhiều thuộc hạ cùng với các vị lão bản từ các phường thị đơn lẻ trực thuộc Kinh Hồng Thương Hội phân bố khắp Tinh Thần Thành.

Cổng chính khu kiến trúc này bị một số lượng lớn nguyên giả vây lấy. Phần đông nguyên giả đều mang theo thần sắc khó nhìn, thậm chí có không ít người mặt mũi tái nhợt, khí sắc vô cùng tệ hại. Rất hiển nhiên những người đó đều là những người bị trúng độc từ Vạn Năng Linh Dịch.

“Bọn chúng ra rồi, mau đánh chết bọn chúng.”

“Đả đảo Kinh Hồng Thương Hội bán thuốc giả dẫn đến chết người.”

Đám đông la hét om sòm, thậm chí không ít binh khí trên tay bọn họ đều ném về phía ba người Đông lão. Cùng với binh khí bay đầy trời chính là hoa quả cùng với trứng thối bọn họ lấy của những người dân thường buôn bán trên phố.

“Hừ…ồn ào.” Đông lão hừ lạnh một tiếng.

Đoạn, chỉ thấy hắn vung tay lên, Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ thành một luồng cự lực đánh bay toàn bộ binh khí cùng các loại tạp vật sang một bên.

Đông lão thân là một tên luyện đan sư nhị phẩm đỉnh phong, thực lực cá nhân cũng đạt tới Nguyên Khí Cảnh sơ kì. Đám tạp vật kia trước mặt hắn cơ hồ là không chút uy hiếp.

Lại nói, trước hành động của Đông lão, đám đông chợt ngừng lại một nhịp, sau đó không ai bảo ai, bọn họ lại tiếp tục cầm lấy binh khí bị đánh bay trước đó ném về phía đám người Kinh Hồng Thương Hội.

“Các vị…chuyện các ngươi trúng độc ta vừa mới được nghe qua, chuyện này còn cần phải xem lại…làm sao có thể chắc chắn được đây là do Kinh Hồng Thương Hội chúng ta gây ra.”

“Vạn Năng Linh Dịch trước khi luyện chế đã được Đông lão nghiên cứu rất kĩ dược phương đồng thời toàn bộ dược liệu đều là phẩm chất tốt nhất, không thể có chuyện Vạn Năng Linh Dịch là độc dược được.”

Hỏa Mộng Vũ một thân thực lực cũng hết sức cao cường, nàng sau khi đánh bay lần công kích thứ hai của đám người, thanh âm nhẹ nhàng cũng là vang lên hi vọng có thể làm dịu đám đông.

“Ả đàn bà này…lúc trước còn nghĩ nàng là tiên tử…không nghĩ tới chính là một con quỷ hút máu người.”

“Phải…không những bán thuốc giả, hiện tại còn đứng đây nói lý lẽ…đền mạng cho huynh đệ ta đi.”

Tại Tinh Thần Thành này, danh khí của Hỏa Mộng Vũ rất tốt. Nàng không chỉ xinh đẹp vũ mị nức tiếng mà còn là một người rất thông minh, cũng là một người có nhiều kiến thức về kinh doanh.

Trong vài năm gần đây Đông lão từ khi được nàng tới phụ tá đã đưa Kinh Hồng Thương Hội phát triển vô cùng nhanh chóng. Nàng cũng thường xuyên giúp đỡ rất nhiều người bình thường gặp phải tình cảnh éo le. Bởi vậy cho nên nàng không chỉ được đám thanh niên tài tuấn tại Tinh Thần Thành này ủng hộ, mà những người bình thường hay những nguyên giả khác cũng là rất quý mến nàng.

Thế nhưng hiện tại chỉ một vết nhơ xảy ra, đám người kia thậm chí còn không thèm nghe người mà bọn họ từng coi là nữ thần giải thích. Hết thảy cuối cùng đều là lợi ích bản thân đặt lên hàng đầu. Trước tử vong mọi thứ đều là vô nghĩa.

Đương lúc đám đông còn hỗn loạn không ngừng, có vài người trong số bọn họ và cũng chính là những người có khí sắc tệ nhất đã ngã xuống. Bọn họ bởi vì sinh cơ bị sói mòn mà chết.

Trước cảnh tượng này, Đông lão sắc mặt chợt biến. Hắn lập tức dẫn theo Hỏa Mộng Vũ chạy vào bên trong, ra lệnh cho gia nhân đóng lại cổng chính.

Hiện tại tình trạng vô cùng tồi tệ, nếu như đứng tại nơi đó không thể không nói chính là vô cùng nguy hiểm.

Mặc dù với thực lực của hắn sẽ không sợ đám người kia làm tổn thương đến mình, thế nhưng hắn chỉ sợ bản thân trong lúc vô tình đánh chết người khác, như vậy Kinh Hồng Thương Hội tại Tinh Thần Thành này có thể triệt để bị hủy.

Nhận thấy ba người Đông lão muốn bỏ chạy, đám nguyên giả bên ngoài như ong vỡ tổ lao tới toan tính đạp đổ cổng xâm nhập vào bên trong trụ sở Kinh Hồng Thương Hội, thế nhưng đều bị đám thuộc hạ ngăn cản bên ngoài.



Vài ngày sau, Tinh Thần Thành triệt để bạo động. Số người chết vì trúng độc ngày một gia tăng. Hiện tại đã tiếp cận con số hơn ngàn người.

Hơn ngàn người trúng độc đều là nguyên giả, điều này không thể không nói khiến cho những người đã từng phục dụng Vạn Năng Linh Dịch của Kinh Hồng Thương Hội càng thêm kinh hãi. Bởi lẽ những người bị trúng độc đểu sẽ chết sau ba ngày phát bệnh. Người còn lại ngày đêm đều chầu trực bên ngoài trụ sở thương hội đòi công đạo.

Lúc này, Đông lão cùng Hỏa Mộng Vũ cũng không còn ngồi yên được nữa. Cách đây vài canh giờ, bọn họ đã bị người của phủ thành chủ đưa đi.

Phủ thành chủ là thế lực mạnh nhất Tinh Thần Thành, cũng là thế lực duy nhất không tham gia vào tranh đấu tại nơi này. Nhiệm vụ của bọn họ là duy trì an ninh trật tự. Nghe nói người đứng đầu phủ thành chủ chính là được hoàng triều cử tới.

Trong một gian đại sảnh hoa lệ xuất hiện ba đạo nhân ảnh. Ba người này chia ngôi chủ thứ lần lượt là một vị trung niên nhân dáng vẻ uy nghi, khí tràng mạnh mẽ. Hai người còn lại không ai khác là Đông lão cùng Hỏa Mộng Vũ của Kinh Hồng Thương Hội.

“Hỏa Đông, ngươi dự định xử lý chuyện này ra sao?” Trung niên nhân nọ cũng chính là thành chủ Tinh Thần Thành, hắn gọi là Đường Nhai, lúc này hướng về Đông lão lạnh lùng nói.

Đường Nhai biết thế lực Kinh Hồng Thương Hội rất lớn, thậm chí lớn hơn cả Cửu Nguyệt Vương Triều bọn hắn nhiều lần, thế nhưng cũng không vì thế mà khúm núm trước mặt hai người Đông lão cùng Hỏa Mộng Vũ.

Phía bên Đông lão, hắn cũng không ỷ vào thế lực Kinh Hồng Thương Hội to lớn mà bày ra giá đỡ. Đơn giản bởi vì đây là địa bàn của Đường Nhai. Còn một lý do nữa đó chính là Kinh Hồng Thương Hội của bọn hắn có chỗ hạn chế.

“Đường thành chủ, hiện tại bọn ta cũng không phát hiện ra Vạn Năng Linh Dịch có vấn đề chỗ nào cho nên không thể nghiên cứu ra thuốc giải độc…chuyện có thể làm hiện tại có lẽ là bồi thường cho những người bị thiệt hại.”

“Chuyện này từ các ngươi tới xử lý, ta không mong muốn tình trạng hỗn loạn này còn kéo dài. Các ngươi hiểu ý ta chứ?” Vương Nhai một ngón tay gõ lên tay vịn ghế gỗ, thanh âm trầm trầm nói: "Nếu như còn tiếp diễn, không cần ta ra tay, người bên trên sẽ đích thân tới xử lý."

“Kinh Hồng Thương Hội bọn ta nhất định xử lý tốt chuyện này.” Đông lão khẽ gật đầu, thời điểm nói ra bốn chữ Kinh Hồng Thương Hội còn đặc biệt nhấn mạnh. Hắn muốn cho Đường Nhai biết, mặc dù ngươi là địa đầu xà thế nhưng đằng sau chúng ta cũng có cường long, ngươi đừng hòng hù dọa.

Lại trò chuyện thêm một lúc, Đông lão dẫn theo Hỏa Mộng Vũ trở về. Bấy giờ, từ trong một góc khuất trong phòng, một vị nam tử to béo chậm rãi đi ra.

“Đường Phiên…ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Không sai, nam tử to béo kia chính là Đường Phiên – vừa là chủ nhân vừa là người quản sự của Bách Thảo Đường.

“Đại ca…ta quan tâm chính là vị phía sau tính kế Kinh Hồng Thương Hội lúc trước mà thôi.” Đường Phiên ngồi lên một chiếc ghế khiến bốn chân ghế lung lay, tay cầm chén trà nóng một hơi cạn sạch mới chép miệng nói.

Nếu như có người khác tại đây, bọn họ khẳng định sẽ há hốc miệng kinh ngạc. Không thể nghĩ tới một vị lão bản bụng phệ làm chủ một cửa tiệm bán dược liệu lại là đệ đệ của thành chủ Tinh Thần Thành.

Hai người cùng họ ai ai cũng biết, thế nhưng nào có ai liên tưởng được một vị trung niên dáng vẻ uy nghi, khí thế không giận tự uy lại có một người đệ đệ béo ú, đồng thời lại là một tên thương nhân đây. Hai người thậm chí một người là thành chủ một người là con buôn. Phía sau khẳng định đã từng có nhiều mờ ám.

“Những điều ngươi nói trước đây là thật?” Đường Nhai nhíu mày khẽ nói: “Hiện trạng của Kinh Hồng Thương Hội hiện tại đều do một tay hắn làm ra?”

“Đúng vậy.” Đường Phiên trợn mắt nói: “Ca…ngươi không ở đó nên không biết, hắn tính toán đám người kia ghê gớm cỡ nào đâu.”

Đường Nhai một phen trầm mặc, sau cùng nói:

“Vậy chuyện này tính lên đầu hắn luôn.”

“Ca, ngươi vạn lần không được đánh chủ ý lên người hắn.” Đường Phiên nhìn thấy bộ dáng Đường Nhai giống như chuẩn bị cho người đi lùng bắt Khương Thần, vội vàng nói: “Chuyện này ngươi xử lý thoáng một chút là được, còn đối với hắn, một mắt nhắm một mắt mở làm như không biết đi.”

Dừng một lúc, Đường Phiên lại nói:

“Đám người Kinh Hồng Thương Hội cũng không đem chuyện vị kia nói cho ngươi, ngươi hà tất phải bận lòng.”

“Như vậy theo ý của ngươi thì...mặc kệ hắn?” Đường Nhai nghe Đường Phiên nói vậy, nhíu mày khẽ nói.

“Không những mặc kệ hắn mà còn để cho hắn muốn làm gì thì làm.” Đường Phiên gật gù đáp. Bộ dáng lão bản béo trầm tư suy nghĩ hiện lên có chút buồn cười.

Nghe Đường Phiên nói vậy, Đường Nhai lại một phen lâm vào trầm mặc. Chuyện này hắn ban đầu cũng không muốn tham dự. Nguyên lý do vởi vì hắn muốn triệt tiêu bớt thế lực của Kinh Hồng Thương Hội tại Tinh Thần Thành này. Thế nhưng thân làm thành chủ, lại được giao trọng trách trị an Tinh Thần Thành, hắn không thể ngồi yên được.

Lại nói, Đường Nhai so với ai đều hiểu người đệ đệ Đường Phiên này. Đường Phiên mặc dù dáng vẻ có chút không đáng tin cậy, thế nhưng chuyện gì hệ trọng, tin tưởng hắn liền là điều sáng suốt.

Đường gia tại Cửu Nguyệt Vương Triều chính là một trong tứ đại gia tộc trấn quốc. Người bình thường gọi tứ đại gia tộc kia là tứ trụ, trong đó Đường gia là gia tộc đứng đầu tứ trụ.

Nhiệm vụ trấn thủ Tinh Thần Thành này ban đầu đáng lẽ ra được giao cho Đường Phiên. Hắn vốn thời điểm trẻ tuổi vốn là nhân tài kiệt xuất của Đường gia. Vạn phần không ngờ, tâm của Đường Phiên lại không đặt nặng lên danh vọng. Hắn ưa thích buôn bán, ước mơ chính là một đại lão bản kinh doanh khắp Lam Tuyết Thế Giới.

Thời điểm đi nhậm chức thành chủ Tinh Thần Thành, Đường Phiên đã mang theo ca ca của mình chính là Đường Nhai. Cuối cùng sau một phen trộm long tráo phụng, Đường Nhai hiện tại là thành chủ, Đường Phiên hắn co rút làm một tên lão bản bán dược liệu. Hết ăn lại nằm rốt cuộc liền béo như hiện tại.
Bình Luận (0)
Comment