Vô Tận Trùng Sinh

Chương 263

Khương Thần chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía đoàn người đang xếp hàng giao trả công pháp.

Về phần Đông Linh trưởng lão, nàng gọi là Mộc Đông Linh, Mộc gia là một gia tộc cổ lão không nằm tại Cửu Nguyệt Vương Triều, thậm chí nó còn không thuộc bất kì một vương triều nào cả.

Không ai biết vị trí thực sự của Mộc gia, thế nhưng tộc nhân từ Mộc gia đi ra đều là thiên tài một phương. Ví như Mộc Đông Linh, nàng thực tế năm nay mới vừa tròn hai cái mười lăm. Do bảo dưỡng tốt cho nên không khác gì các nữ tử mười tám đôi mươi.

Ba mươi tuổi, thực lực Nguyên Linh Cảnh. Nếu như không phải nàng có hứng thú với công việc tại Tàng Thư Các này, nàng thậm chí có thể chạy tới làm trưởng lão nội môn chứ không chỉ là ngoại môn trưởng lão.

Lại nói, mặc dù nãy giờ vẫn miệt mài làm việc của mình thế nhưng Mộc Đông Linh thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đinh trưởng lão. Đúng hơn là nhìn về phía Khương Thần cùng với Đinh trưởng lão.

Nhận ra Khương Thần từ chỗ Đinh trưởng lão chạy sang phía mình, hai mắt của nàng khẽ lóe lên một vệt quỷ dị. Môi đỏ vì thế cũng hé mở nụ cười khiến cho đệ tử xung quanh ngẩn ngơ không thôi.

“Đông Linh trưởng lão tốt, ta muốn hỏi về tinh thần thuật.” Khương Thần sau một khoảng thời gian chờ đợi rốt cuộc đến phiên bản thân mình.

“Ồ…” Mộc Đông Linh có chút ngạc nhiên. Chợt nàng ngưng mắt nhìn kĩ Khương Thần một phen, đầu khẽ gật gật.

Lần trước gặp Khương Thần, nàng sớm đã nhìn ra cảnh giới của hắn. Khương Thần mười mươi chưa bước chân vào tu luyện, vậy mà có thể thành công vượt qua khảo thí trở thành ngoại môn đệ tử. Điều này lúc đó còn khiến nàng cảm thấy có chút kì lạ.

Hiện tại nghe Khương Thần hỏi về tinh thần thuật, lại ngưng mắt quan sát, nàng rốt cuộc hiểu ra đối phương là tu luyện tinh thần lực.

Chẳng qua tu luyện tinh thần lực thì tu luyện, hiện tại còn chưa trở thành một nguyên giả, tinh thần lực có mạnh mẽ đi nữa cũng không thể phát huy hết khả năng của nó.

“Ngươi tu luyện tinh thần lực sao?”

“Nếu như Đông Linh trưởng lão tinh mắt liền có thể nhận ra.” Khương Thần cười nhạt không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mộc Đông Linh.

Mộc Đông Linh khẽ che miệng cười. Đột nhiên, sắc mặt của nàng trở nên nghiêm túc, từ mi tâm lập tức bắn ra một đạo tinh thần lực mạnh mẽ.

Tinh thần lực của Mộc Đông Linh sau khi bộc phát công kích liền hóa thành năm thanh kim nhận đồng thời đâm thẳng về phía Khương Thần.

“Trò mèo.” Trên khuôn mặt Khương Thần thoáng hiện chút khinh thường, một đạo thanh âm khẽ vang trong cổ họng hắn.

Loại công kích tinh thần lực kiểu này quá sơ sài, không đáng để Khương Thần hắn phải bận tâm.

Chỉ thấy trên người Khương Thần cũng bộc phát tinh thần lực mạnh mẽ. Sóng tinh thần lực tỏa ra khiến cho đám đông không khỏi kinh khiếp.

Mới vừa rồi thời điểm Khương Thần bỏ qua Mộc Đông Linh trực tiếp hướng tới Đinh trưởng lão, bọn họ còn đối với Khương Thần khinh bỉ một phen đây. Dù sao đối phương không có thực lực, bọn họ cũng không sợ trả thù.

Thế nhưng hiện tại nhìn thấy tinh thần lực của Khương Thần mạnh mẽ, bọn họ mới biết chuyện không hề đơn giản như vậy. Khương Thần không phải không có chân tài thực học mà là chân chính là một kẻ đáng sợ.

Những người vừa mới lúc nãy chê bai Khương Thần lạt mềm buộc chặt lúc này âm thần lẩn khuất sau đám đông, sợ là mũi tên cho đối phương ngắm tới. Thế nhưng bọn họ đâu hề biết, đối với những lời nói vừa nãy, Khương Thần chỉ coi như gió thoảng bên tai.

Lại nói, sóng tinh thần lực tỏa ra bát phương, năm thanh kim nhận đang trên đà lao tới liền bị đánh cho rơi rụng sau đó hư không tiêu thất. Mộc Đông Linh khẽ lùi về sau một bước, tay áo phất lên hóa giải sóng tinh thần lực của Khương Thần đánh tới.

“Tinh thần lực rất mạnh.” Mộc Đông Linh sắc mặt hòa hoãn. Nàng vỗ tay tán thưởng, sau đó nói: “Ngươi có đủ tư cách đi lên tầng bốn.”

“Đông Linh trưởng lão, như vậy có vội vàng quá không?” Đinh trưởng lão nghe thấy quyết định của Đông Linh trưởng lão, hắn giật mình nói.

“Chuyện tại nơi đây ta đã được chưởng môn giao toàn quyền phụ trách, ta nói được là được.” Mộc Đông Linh cười nói: “Ngươi theo ta.”

Dứt lời, Mộc Đông Linh dẫn theo Khương Thần đi lên tầng thứ tư Tàng Thư Các.

Tầng bốn Tàng Thư Các so với tầng thứ nhất kia quả thật khác xa một trời một vực.

Tại tầng thứ nhất kia công pháp, nguyên thuật, ngọc giản…tất cả mọi thứ đều không được sắp xếp cẩn thận. Đồng thời những thứ kia chỉ là các loại phàm cấp công pháp mà thôi.

Tầng bốn Tàng Thư Các này mới thật là mệnh mạch của ngoại môn.

Công pháp, nguyên thuật, các loại thuật pháp nơi đây quả thực ít ỏi. Thậm chí bằng mắt thường có thể đếm ra số lượng của nó trên các giá cùng kệ sách.

“Nếu như ngươi chuyên tu tinh thần lực, ta có vài lời khuyên cho ngươi.” Mộc Đông Linh bước lại gần một kệ sách nhỏ, tay cầm lên một phiến ngọc giản nói: “Đây là Tinh Thần Quyết…một môn pháp quyết tu luyện tinh thần lực đắc ý của một vị trưởng lão nội môn.”

“Nội môn?” Khương Thần có chút không hiểu: “Hắn để tại đây?”

“Hắn cũng chuyên tu tinh thần lực, thậm chí là luyện đan sư cường đại nhất Linh Vân Tông, hắn vẫn luôn muốn tìm kiếm một vài đệ tử có tinh thần lực mạnh mẽ để làm dược đồ, tiếc thay đã rất lâu rồi chưa có ai lọt vào pháp nhãn của hắn. Các đệ tử hiện tại của hắn đều không có kiến thức về luyện dược, khó có thể thành dược đồ.”

“Tinh Thần Quyết này là hắn để tại nơi đây, nếu như đệ tử nào có duyên đạt được cộng thêm thiên phú tinh thần lực của mình, nhất định sẽ tu luyện ra một phen kinh thán.” Mộc Đông Linh mỉm cười nhẹ nhàng giải thích.

Nói đoạn, nàng cầm lấy ngọc giản đưa cho Khương Thần.

“Vừa rồi trong lúc sơ đấu, ta đã thăm dò ngươi một chút. Tinh thần lực của ngươi rất mạnh.” Mộc Đông Linh tò mò nói: “Ta rất tò mò, không hiểu sao một kẻ chưa bước chân vào tu luyện như ngươi lại có thể thuần thục sử dụng tinh thần lực như thế?”

“Có thể là do ta có thiên phú tu luyện tinh thần lực đi.” Khương Thần khẽ nhún vai trả lời.

“Hừm.” Nhận ra Khương Thần không có ý muốn trả lời, Mộc Đông Linh khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không vui.

“Ha ha…Đông Linh trưởng lão không cần giở ra tư thái tiểu nữ tử trước mặt đệ tử. Ta đây đối với ngươi không có hứng thú.” Khương Thần cười nhạt, thẳng thắn đáp trả một câu.

Trước câu trả lời của Khương Thần, Mộc Đông Linh sững sờ.

Đây là lần đầu tiên nàng giở ra tư thái nũng nịu giẫn dỗi, cũng là lần đầu tiên bị người khác lơ đẹp. Nội tâm Mộc Đông Linh lúc này vừa có chút khó chịu vừa có chút tò mò về Khương Thần.

Người đệ tử mới này quả nhiên thú vị.

“Đa tạ Đông Linh trưởng lão về môn tinh thần thuật này, đúng hẹn ta sẽ tới giao trả.”

Đạt thành mục đích, Khương Thần không chút do dự đi xuống lầu đăng kí mượn đồ, trước khi đi còn khẽ ngoái nhìn Mộc Đông Linh, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:

“Đúng rồi, người mà Đông Linh trưởng lão mới nhắc tới có phải là La Chinh trưởng lão không? Hắn muốn ta trở thành đệ tử, thế nhưng ta đã từ chối.”



Chỉ còn một ngày nữa liền đến hẹn, Khương Thần lúc này đang cùng với bốn người Trương Nhị Huyền chạy tới phường thị mua sắm đan dược phụ trợ trong lúc làm nhiệm vụ.

Vân Nguyệt Thành.

Đây là một tòa thành cổ nằm bên dưới sơn môn Linh Vân Tông, thuộc về nửa còn lại đối diện với khu rừng rộng lớn mà trước đó tân nội môn đệ tử khảo hạch.

Tòa thành cổ này mặc dù nằm trong kiểm soát của Linh Vân Tông thế nhưng lại cho phép thương nhân từ các nơi đổ xô tới mua bán. Nổi tiếng nhất liền là Vân Nguyệt phường thị với vô vàn các loại mặt hàng.

Tất nhiên tại nơi này buôn bán có thể nói là lời lãi vô cùng. Ngay cạnh tông môn, các đệ tử nếu như thiếu thốn vật tư có thể chạy ngay tới đây mua sắm. Ngoài ra phường thị cũng là nơi trao đổi tin tức hữu hiệu nhất bởi lẽ nơi đây tồn tại các dong binh đoàn chuyên đi liệp sát yêu thú. Tin tức ở bên ngoài vô cùng linh thông.

“Các ngươi dự định sẽ mua những gì?” Viên Uyển Nhi đi trước, mắt nhìn xung quanh ra vẻ thích thú, nàng khẽ mỉm cười nói.

“Có lẽ là chút đan dược chữa thương.” Trần Phong nói.

“Ta cũng phải mua chút đồ chữa thương…tông môn đột nhiên không bán ra thuốc chữa thương nữa, hại bổn đại gia phải tốn tiền một phen.” Trương Nhị Huyền sầu não tiếp lời.

“Khương sư đệ, ngươi đã quen với sinh hoạt của tông môn chưa? Có cần tiểu sư tỷ đây giúp đỡ một chút không?” Viên Uyển Linh hai mắt khẽ nháy nháy nhìn Khương Thần, dường như muốn trêu chọc hắn khi mà thấy hắn lúc nào cũng trưng ra bộ mặt vô cảm.

“Tự lo cho mình đi.” Khương Thần cười nhạt nói.

“Ấy ấy ấy…sư đệ ngươi nói thế là không được.” Trương Nhị Huyền vội vàng lên tiếng: “Không được đánh nữ tử dù chỉ một cành hoa, cớ sao ngươi lại nặng lời với nàng.”

“Bàn tử nhà ngươi khi nào lại yêu thơ ca?” Khương Thần có chút buồn cười nói.

“Trương đại gia ta nếu như không phải dòng đời xô đẩy, tương lai nhất định sẽ trở thành thi thánh.”

“Thật sự buồn nôn.” Viên Uyển Nhi ôm bụng khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt cũng giả vờ giống như chuẩn bị nôn ra.

“Hừ, tiểu nương bì, ngươi đừng tưởng Ngoại Môn Bảng nằm trên ta vài hạng liền có thể không coi ta ra gì nha.” Trương Nhị Huyền bĩu môi nói: “Coi như hạng một sớm muộn cũng sẽ bị Trương đại gia ta đè lên đánh.”

“Ngươi chém gió không sợ đứt đầu lưỡi.” Viên Uyển Linh hừ lạnh nói: “Đợi Tống Chân trở về ta nhất định sẽ nói chuyện này cho hắn.”

“Ấy ấy…mở chút lời đùa cợt ngươi còn coi đó là thật a.” Trương Nhị Huyền vội vàng nói: “Đừng làm như vậy…tình sư tỷ đệ sứt mẻ.”

“Ai là sư tỷ của ngươi.”

“Hừ…đồ đại bàn tử.”
Bình Luận (0)
Comment