Vô Tận Trùng Sinh

Chương 57

Lại nói, Lâm gia mọi người ngồi trong sảnh trò truyện một hồi, liền sau đó rất nhiều gia nhân chạy vào báo có người muốn gặp mặt Viên Thi Đình. Tất cả đều là một chút phú thương cùng doanh nhân muốn mở rộng quan hệ hợp tác, hoặc một chút tập đoàn công ty muốn mở chi nhánh tại Thiên Huyễn quốc.

Tại Thiên Huyễn quốc, nếu như hỏi muốn mở công ty liên quốc gia, vậy phải hỏi ý kiến ai?

Xin trả lời, không phải người đứng đầu Thiên Huyễn, không phải bất cứ vị thủ trưởng, sĩ quan cấp cao nào, mà là Viên Long- lão gia chủ Viên gia. Người giàu nhất, đồng thời có tầm ảnh hưởng lớn nhất Thiên Huyễn quốc về mảng kinh tế đối ngoại.

Vì vậy khi nghe tin lão phu nhân Viên gia tới Thiên Độ quốc, không thiếu các doanh nghiệp, công ty sừng sỏ muốn tới nhờ cậy. Dù sao bình thường, ở Thiên Huyễn quốc, muốn gặp mặt vị chủ này cũng không phải dễ dàng.

“Đuổi tất cả bọn họ về.” Lâm Thiên Bá lạnh giọng nói.

“Đúng vậy a, Viên lão phu nhân tới Thiên Độ cũng không phải là đi làm ăn.”

Bên dưới, đám con cháu Lâm gia vội vàng chen miệng, giống như người mà đám phú thương kia muốn gặp là bọn chúng không bằng.

“Bảo bọn họ về đi, nếu như muốn tới thăm lão thân, lão thân liền cảm ơn. Nếu như chỉ là nói chuyện công việc, chuyện này phải hỏi lão Viên.” Viên Thi Đình khẽ phất phất tay.

Nàng tới Thiên Độ để thăm con gái cùng các cháu chứ không phải tới bàn chuyện làm ăn. Mặc dù tính cách có chút bốc đồng giống như thời trẻ, thế nhưng nàng lại là người có nguyên tắc, chuyện gì đều phải ra chuyện đó.

“Vâng thưa gia chủ, lão phu nhân.”

Canh cổng vệ sĩ lúc này cúi đầu cung kính lui ra. Đám người Lâm gia lại tiếp tục trò chuyện rôm rả.

Bên ngoài, một vị thiếu nữ tung tăng chạy vào, trên tay còn cầm theo một thanh kẹo mút, khuôn mặt hớn hở. Thân ảnh còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng nàng vang lên:

“Ngoại bà…ngươi tới tại sao không báo trước…hại Thải Hân một phen chạy ra ngoài với bằng hữu.”

Đây không phải Lâm Thải Hân thì còn ai. Nàng lúc này mái tóc được tết lại một cách tinh xảo, trên người mặc lên váy bồng bềnh, nhìn qua giống như một tiểu công chúa.

Nguyên bản Lâm Thải Hân ngày hôm nay liền đi chơi với bằng hữu, buổi tối còn tiếp tục đi ăn nhậu chuẩn bị bước vào cuộc sống sinh viên. Không nghĩ tới Lâm Bằng nhắn tin đến nói rằng ngoại bà từ Thiên Huyễn tới thăm. Nàng liền một mạch chạy về.

Trên đường về bởi vì nhìn thấy cửa hàng ăn vặt bán loại kẹo mút mới. Vội thì vội thật, thế nhưng vẫn ghé qua mua một thanh rồi mới trở về.

Lại nói, Lâm Thải Hân chạy vào trong đại sảnh, sau khi cúi chào một lượt các trưởng bối, liền chạy lại chỗ Viên Thi Đình, hai phá phình lên, có chút phụng phịu:

“Ngoại bà a…ngươi tới sao không báo trước cho ta.”

“Ai dô, lâu rồi không gặp, tiểu nha đầu ngươi cao lớn không ít a…lại rất xinh đẹp, ừm, có chút phong phạm của ta năm xưa.” Viên Thi Đình cười hiền từ nói, bàn tay nhăn nheo vươn lên xoa đầu Lâm Thải Hân.

Mọi người trong sảnh nghe vậy, khuôn mặt hiện lên có chút hắc. Nào có ai tự khen mình như vậy.

“Làm sao…nhớ ta hay không?”

“Nhớ…nhớ…thật lâu rồi chưa thấy ngoại bà.” Lâm Thải Hân phụng phịu, đôi môi nhỏ nhắn khẽ tru lên. Dáng dấp có phần giống với Viên Thải Hàm lúc trước tru môi.

Sau một hồi tiếp tục trò truyện, phần lớn đám con cháu Lâm gia rời đi. Chỉ còn gia đình Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên cùng với Viên Thi Đình ngồi lại trò truyện.

Lúc này, một vị gia nhân từ bên ngoài chạy vào nói:

“Lâm gia, bên ngoài có người tới, nói là bằng hữu tiểu thư tới chơi.”

“Bằng hữu?” Lâm Thải Hân khẽ lẩm nhẩm: “Chẳng phải đám bằng hữu hiện tại đều đang tụ tập hát hò hay sao? Còn vị bằng hữu nào nữa a?”

Nói đoạn, nàng hướng tới vị gia nhân kia cười nói:

“Hắn có nói hắn tên gì không thúc thúc?”

“Có thưa tiểu thư. Hắn kêu Khương Thần.” Vị gia nhân khẽ cúi đầu cung kính nói.

“Khương Thần? Hắn rốt cục tới rồi.” Lâm Thải Hân nghe vậy, thần tình trở nên sáng sủa.

Một bên Lâm Hinh Nhi đang ngồi ăn vụn bánh, hai mắt cũng lóe sáng lên, vội vàng ăn nốt miếng bánh nói:

“Khương đại ca tới rồi, tốt lại được đi chơi.”

Một nhà Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên nghe vậy, nghĩ lại lúc trước Viên Thi Đình miêu tả hình dáng vị bác sĩ đã chữa bệnh cho nàng trên máy bay, lại nghĩ tới Khương Thần, khuôn mặt không khỏi hiện lên chút kì khôi.

Nếu như hai người này là một, vậy cũng quá trùng hợp đi. Tuy nhiên, ý nghĩ này trong đầu họ liền dẹp bỏ. Dù sao bọn họ biết bản lãnh Khương Thần như thế nào. Hiện tại còn không biết có kiếm được công tác hay không nữa.

“Khương Thần là ai?” Viên Thi Đình trông thấy bộ dáng tôn nữ phấn khởi, liền mỉm cười hỏi.

“Hắn là một vị bằng hữu của ta. Nói tới nếu như ngoại bà trông thấy hắn chắc chắn sẽ giật mình.” Lâm Thải Hân tủm tỉm cười, bộ dáng thần thần bí bí.

“Tại sao a?”

“Bộ dạng hắn quả thật rất dễ nhận ra.” Lâm Thải Hân cười nói: “Ngoại bà, ngươi đợi một lát, ta liền dẫn hắn vào.”

Nói đoạn nàng liền hấp tấp chạy đi.

“Mẹ, ngươi xem cháu gái ngươi…” Viên Thải Hàm khẽ mỉm cười, khẽ trách móc.

Viên Thi Đình khuôn mặt ngược lại hiện lên chút đặc sắc, khẽ đánh mắt về phía mọi người ý hỏi tiểu tử kia với Lâm Thải Hân là thế nào.

Tất cả chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu ra hiệu không biết. Đồng thời đối với lão phu nhân nhà mình có nhận thức mới. Không nhờ nàng đối với những chuyện bát quái lại quan tâm như vậy.

Lâm Thải Hân đi ra một lúc, trở vào liền dẫn theo Khương Thần. Trong sảnh mọi người đối với Khương Thần đều tương đối quen thuộc, lúc này mỉm cười ra hiệu hắn ngồi xuống.

Viên Thi Đình nhíu mày quan sát vị thanh niên tên Khương Thần kia một lát. Còn chưa lên tiếng, Viên Thải Hàm đã cười nói:

“Mẹ, ngươi xem, hắn ngoại hình có chút giống với vị bác sĩ đã cứu ngươi trên máy bay a.”

“Cái gì mà giống, đây chính là tiên tiểu gia hỏa đã cứu ta a.” Viên Thi Đình kêu lên, đoạn đi tới gần Khương Thần, nheo mắt nhìn hắn: “Tiểu gia hỏa, trên máy bay còn chưa kịp cảm ơn ngươi đâu không nghĩ tới lại là bằng hữu với tiểu nha đầu nhà ta.”

Nói đoạn dẫn theo Khương Thần ngồi bên cạnh mình.

Về phía Khương Thần, thời điểm trông thấy Viên Thải Hàm, hắn cũng có chút sửng sốt. Tuy nhiên khi nhìn tới Viên Thải Hàm, hắn rốt cục hiểu ra, cảm giác lão thái bà này quen quen lúc ở trên máy bay là thế nào rồi. Đây chẳng phải là thân mẫu Viên Thải Hàm, ngoại bà Lâm Thải Hân hay sao.

Hắn một vài lần trùng sinh trước cũng đã có dịp gặp nàng a. Chẳng qua số lần chạm mặt tương đối ít, cho nên không có ấn tượng nhiều. Lúc này một nhà ngồi đây, hắn rốt cục mới nhận ra.

Lâm gia một nhà khuôn mặt càng thêm kì khôi. Trong đầu ý nghĩ lúc trước không nghĩ tới lại chính là sự thật. Mọi sự cũng quá trùng hợp đi.

Viên Thi Đình lúc này nhìn tới Khương Thần, mỉm cười khẽ gật đầu nói:

“Tiểu gia hỏa ngươi tên Khương Thần?”

Khương Thần liếc nhìn lão thái bà, nếu như nàng là trưởng bối Lâm Thải Hân, vậy cũng nên lễ phép một chút. Đoạn khẽ gật đầu, lễ phép nói:

“Lão thái bà, ta tên Khương Thần, không nghĩ tới lại gặp ngươi ngươi ở đây.”

“Lão thân cũng không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây đây. Ta còn đang tính toán sai người đi tìm tung tích của ngươi đây.” Viên Thi Đình mỉm cười nói. Càng nhìn Khương Thần càng thấy ưng ý.

Thanh niên này mặc dù khuôn mặt có chút lạnh lùng, ăn mặc đầu tóc có chút kì lạ, nhưng vẫn rất lễ phép, chuẩn mực, lại không phải loại người xu nịnh. So với đám thanh niên nam tử bằng hữu các tôn nữ tôn tử nàng tại Thiên Huyễn quốc chính là khác biệt xa. Đám người kia mỗi khi gặp nàng đều sẽ tận lực nịnh nọt nàng khiến cho thân già không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Đoạn Viên Thi Đình lại nhìn sang Lâm Thải Hân, thấy nàng đang len lén nhìn Khương Thần, khóe miệng không tự chủ được câu lên nụ cười thần bí, khuôn mặt mang vẻ “ta hiểu”.

“Ngoại bà, ngươi cùng với Khương Thần quen nhau sao?”

“Nào chỉ biết nhau, hắn còn cứu ta một mạng đây này.”

Nói rồi, Viên Thi Đình lại kể lại phong hiểm lúc trước trên máy bay. Miệng còn không ngừng trách móc Dịch Phong.

Khương Thần nghe vào, cảm giác lão thái bà này quả thật buồn cười. Lúc đó nghe Dịch Phong nói đúng chứng bệnh. Nàng khuôn mặt liền giống như cực kì phấn khởi đâu. Không nghĩ tới sau khi uống thuốc không khỏi mà bệnh tình nặng hơn, hiện liền không cho Dịch Phong tên này sắc mặt tốt.

Sau khi kể lại một lần nữa câu chuyện bệnh tim tái phát, Viên Thi Đình lại nắm lấy tay Khương Thần cười hiền từ nói:

“Tiểu Thần, nếu không khi nào tới Thiên Huyễn quốc chơi, bà bà liền khoản đãi ngươi. Nếu chưa có công tác, bà bà liền sắp xếp cho ngươi tới làm viện trưởng bệnh viện.”

“Không thích làm viện trưởng? Nếu không liền tới Viên gia chúng ta làm bác sĩ riêng a.”

Khương Thần chỉ khẽ gượng cười, nụ cười có chút méo xệch đi. Hắn nhìn Viên Thi Đình sau đó lại liếc nhìn Lâm Thải Hân hai mắt đang tròn xoe nhìn mình. Hắn rốt cục biết, tại sao Viên Thải Hàm dịu dàng hiền thục, tại sao Lâm Thải Hân lại tinh nghịch, quỷ linh tinh quái rồi. Đây chẳng phải di truyền cách đời từ Viên Thi Đình vị ngoại bà này hay sao.

Lâm gia mọi người cũng không tiện chen lời lão thái bà, chỉ có thể vừa nghe vừa cười, khuôn mặt có chút mất tự nhiên. Dường như muốn nói, lão thái bà này ta không quen.

Đến khi trời tối, ngồi trên bàn ăn, vị Viên Thi Đình này vẫn bám dính lấy Khương Thần, ngỏ ý muốn dẫn hắn tới Thiên Huyễn quốc chơi khiến cho hắn không khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

Mọi người xung quanh thấy vậy càng thêm thích thú. Bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng lúng túng mất tự nhiên của hắn đâu.

“Được rồi a ngoại bà…ngươi có để cho hắn ăn hay không?”

Viên Thi Đình khẽ ho, nhận ra mình có chút thất thố, liền gượng cười phất phất tay ra hiêu cho mọi người mau mau ăn.

Khương Thần khuôn mặt chỉ thoáng mất tự nhiên, một lát sau lại trở về lạnh lùng hờ hững. Hắn đưa mắt cho Lâm Hinh Nhi, nàng lúc này cũng đang chống đũa nhìn hắn cười tủm tỉm.

“Khương Thần a, nghe nói lúc trước ngươi tới Vẫn Triết, hiện tại đang làm gì ở Vẫn Triết? Thu nhập bao nhiêu một tháng.”

Trên bàn ăn cơm, Lâm Khiếu Thiên mỉm cười hỏi. Vấn đề này thường thường chính là chủ đề các trưởng bối hay hỏi mỗi khi gặp mặt người trẻ tuổi. Cũng chỉ có chủ đề này mới có thể mở đầu câu chuyện của bọn họ với lớp người trẻ tuổi.

Bên cạnh hắn, Vũ Linh khẽ đưa cùi chỏ đẩy đẩy lão công mình, ra hiệu không nên hỏi mấy chuyện đó.

Lâm Khiếu Thiên lúc này mới chợt nhớ ra hoàn cảnh của Khương Thần, liền chuẩn bị đổi sang chủ đề khác.

“Buôn bán nhỏ mà thôi. Nói trắng ra liền không làm gì cả.” Khương Thần sau một thoáng trầm mặc, khẽ đáp.

“Buôn bán sao? Vừa hay Lâm Bằng tên tiểu tử này cũng vừa mới tiếp quản một cái công ty, hay là ngươi tới đó làm cho hắn a.” Viên Thải Hàm nghe vậy, mỉm cười nói.

Lâm Bằng lúc này đang chú tâm ăn uống, nghe vậy khẽ giật mình. Hắn ban đầu liền không có thái độ tốt với Khương Thần. Vì vậy, khi nghe Viên Thải Hàm giới thiệu Khương Thần tới công ty mình làm, suýt chút nữa phun một miệng cơm ra mâm. Hắn vội vàng nói:

“Mẹ a, như vậy không được đâu, dù sao Khương Thần cũng chưa có kinh nghiệm làm việc.”

“Đa tạ hảo ý của bá mẫu, ta bản tính vốn thích tự do, nay đây mai đó, không khéo mấy hôm lại chạy đi tìm việc khác.” Khương Thần nở nụ cười nhợt nhạt nói.

“Vậy a…không sao, ngươi liền thích gì làm nấy, nếu như cần tiền liền nói với bá mẫu a.” Viên Thải Hàm cười cười nói, cũng không vì Khương Thần từ chối hảo ý mà sinh khí.

Đoạn đưa tay gặp thức ăn cho hắn:

“Ăn nhiều a, ngươi nhìn xem có bao nhiêu gầy.”
Bình Luận (0)
Comment