Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 212

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Liên Minh Luyện Trận, trên quảng trường, mọi người châu đầu ghé tai mở ra nghị luận.

“Các ngươi nghe nói không? Nghe nói đệ tử của U Minh Thiên Tôn khiêu chiến với Cao Trường Tùng, lần này thua thi đấu luyện trận sẽ để U Minh Thiên Tôn tự sát ở trước mặt Cốc Thần đại sư, chậc chậc, các ngươi nói nàng có thể đạt được thắng lợi hay không?”

“Chậc chậc, sao có thể, Cao Trường Tùng đã là Luyện Trận Sư cửu cấp, nên sẽ không phải hắn còn cường đại hơn nữ nhân kia sao?”

“Haiz, các ngươi đừng nói nữa, vai chính hai phương đã tới rồi!”

Nghe được lời này, mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức thấy hai đội ngũ từ hia bên ngược nhau đi tới chính giữa…

Chỉ thấy dẫn đầu bên trái chính là một nam nhân lạnh lùng, trường bào rộng thùng thình bao phủ thân thể cao lớn kia, giữa mày chứa tia cao ngạo.

Mà bên phải lại là một nữ tử tuyệt sắc, bạch y bay bay, thịnh tuyết phi dương, trong lúc nhất thời làm mọi người ngừng thở, rốt cuộc không thể dời đi ánh mắt kinh diễm…

Đột nhiên, nhân mã hai phương dừng chân lại, giữa ánh mắt giao lưu phát ra một tia lửa từ trong hai mắt bọn họ, ở không trung quấn lấy, làm tình thế có vẻ càng thêm nghiêm túc…

“Hừ!”

Cao Trường Tùng hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nói: “Quân Thanh Vũ, ta có thể cho ngươi một cơ hội, để ngươi nhận thua, nếu không tánh mạng của sư phụ ngươi sẽ giao phó ở chỗ này!”

“Ha ha!”

Bỗng nhiên, một tiếng cười âm trầm từ hư không truyền đến, giờ khắc này, nhiệt độ toàn bộ quảng trường thí luyện đều hạ xuống…

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà đúng lúc này, không trung vốn xanh thẳm từ từ phá ra một lỗ hổng, ở dưới ánh mắt của mọi người, thân thể khô gầy bị trường bào màu xám kia che đậy xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Xoạt!

Trên ghế trọng tài, Cốc Thần vội vàng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả trống rỗng xuất hiện, nghiến răng nghiến lợi nói: “U Minh Thiên Tôn, ngươi cũng dám xuất hiện ở chỗ này!”

“Hừ! Lão phu có gì không dám? Liên minh luyện trận ngươi chỉ là dựa vào Tiên Tông mà thôi, nếu không, lão phu sẽ không để Liên Minh Luyện Trận này vào mắt!”

Mặt của U Minh Thiên Tôn âm trầm, nhìn Cốc Thần sau đó đi về phía Quân Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Ta đã tới chậm.”

“Không! Vừa đúng lúc.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười: “Sư phụ, con đã nói rồi, với tổn thương người đã từng chịu, con nhất định sẽ đòi lại một cái công đạo cho người, cho nên rất nhanh người có trò hay để nhìn! Con sẽ khiến Cốc Thần quỳ xuống xin lỗi người và sư mẫu, hơn nữa, để người tự tay xử trí…”

Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc bao phủ ở dưới nắng sớm của nữ tử, trong lòng U Minh Thiên Tôn ấm áp, sắc mặt cũng dịu xuống: “Ta tin tưởng thực lực của con, cho dù như thế nào đều lấy quán quân cho ta!”

Dứt lời, ông quay đầu nhìn về phía Cao Trường Tùng, giọng nói lãnh trầm dày đặc vang lên: “Ta cũng nghe nói đánh cuộc giữa các ngươi, ta không có ý kiến gì với trận đánh cuộc này! Hiện tại có thể bắt đầu thi đấu, ta sẽ để Cốc Thần trả giá đại giới thảm thống vì ngu xuẩn năm đó!”

Sắc mặt của Cốc Thần đột nhiên đại biến, bất giác cười lạnh: “Tốt, rất tốt, chỉ là hy vọng ngươi đừng hối hận! Trường Tùng, con yên tâm thi đấu với nàng đi, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của con!”

“Vâng, sư phụ!”

Cao Trường Tùng ôm quyền, mắt nhìn về phía nữ tử phía trước, mặt mày lạnh lùng chứa một tia châm chọc.

“Quân Thanh Vũ, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, vậy… Đừng trách ta!”

Bỏ xuống lời nói này, hắn quay đầu nhìn về phía minh chủ ngồi ở phía trước, ôm quyền nói: “Minh chủ đại nhân, thi đấu có thể bắt đầu rồi.”

“Được!” Diệp Thu khẽ nheo đôi mắt lại, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt âm trầm của U Minh Thiên Tôn, ông ta không có quên, năm đó, chính là lão nhân này thiếu chút nữa huỷ hoại Liên Minh Luyện Trận của ông ta!

Hiện giờ nghĩ đến ngực còn nghẹn một cổ tức giận.

Nếu không có Tiên Tông kịp thời đuổi tới, sợ là hậu quả không dám tưởng tượng…

“Tiếp theo trận đầu của chúng ta là thí luyện so đấu, chỉ có nhân tài thông qua cuộc thi đấu này mới lấy được tư cách đi tiếp! Hiện tại ta tới giảng một chút quy tắc thí luyện thi đấu.”

Diệp Thu nói ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Địa điểm thi đấu thí luyện so tài là ở Trận Tháp, ở trong Trận Tháp có thể nhanh chóng trợ giúp ngươi tụ tập linh hồn lực, mà các ngươi cần làm đó là luyện chế Khế Thú Trận! Cuối cùng ai khế ước nhiều linh thú nhất, người đó có thể đạt được thắng lợi! Đương nhiên, cấp bậc linh thú không giống nhau, cuối cùng đổi cũng không giống nhau, tỷ như nói, một đầu linh thú cấp bậc Tụ Linh, cần một trăm linh thú sơ cấp mới có thể so sánh…”

“Nếu các ngươi không có ý kiến gì, hiện tại có thể tiến vào trong Trận Tháp!”

Nói xong một câu cuối cùng, ánh mắt lãnh trầm của Diệp Thu đảo qua mọi người ở đây.

“Trận Tháp?” U Minh Thiên Tôn cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới ngươi cũng đưa đồ vật như vậy ra, ở trong Trận Tháp kia giam giữ một linh thú cấp bậc Thần Đan cường đại, lấy thực lực của những bọn họ, nếu gặp phải linh thú kia, là không hề có phần thắng!”

Diệp Thu nhìn U Minh Thiên Tôn, châm chọc nói: “Ngươi có thể cho đồ đệ ngươi nhận thua, vậy nàng không cần đi vào trong Trận Tháp nữa!”

Nếu là luyện trận, U Minh Thiên Tôn có tín nhiệm rất lớn với Quân Thanh Vũ.

Nhưng mà, Trận Tháp thật sự quá nguy hiểm, vận khí không tốt, ngay cả mạng đều mất, cho nên, giờ khắc này ông trầm mặc xuống.

“Sư phụ,.” Quân Thanh Vũ nhận thấy được lão giả do dự, nhàn nhạt cong khóe môi lên: “Vận khí của con sẽ không kém đến mức đó, chưa chắc có thể gặp phải linh thú kia, cho nên, người có thể yên tâm, hơn nữa mặc dù gặp phải, con cũng có năng lực chạy trốn…”

U Minh Thiên Tôn nhíu chặt mày, âm lãnh nhìn Quân Thanh Vũ: “Con xác định?”

“Vâng, con xác định!”

Giọng nói của Quân Thanh Vũ chắc chắn, hung hăng rơi vào trong tai U Minh Thiên Tôn…

“Được.” U Minh Thiên Tôn từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nữ tử đứng ở trước mặt mình thật sâu: “Ta tin tưởng con một lần! Nhớ rõ, sống sót trở về!”

Đáy lòng Quân Thanh Vũ chảy quá một dòng nước ấm, khóe môi cong lên một nụ cười: “Con sẽ sống sót trở về…”

Diệp Thu châm biếm một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chắc chắn các ngươi đều đã chuẩn bị tốt, vậy hiện tại có thể bắt đầu thí luyện so tài! Thời gian của các ngươi chỉ có ba canh giờ, trong ba canh giờ mặc kệ kết quả như thế nào đều sẽ bị truyền tống ra, cho nên, các ngươi cần ở trong ba canh giờ tận khả năng khế ước linh thú!”

Ba canh giờ, với tu luyện giả mà nói cực kỳ ngắn ngủi. Đây cũng là bởi vì Diệp Thu không muốn để những người khác ở nhiều trong trận tháp, để tránh trợ giúp bọn họ tiến hành đột phá…

Lúc trước, sở dĩ Cao Trường Tùng có thể tới cửu cấp trẻ tuổi như vậy, cũng không kéo ra quan hệ với Trận Tháp…

“Quân cô nương.”

Bàng Thiếu Kỳ căng thẳng, nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ: “Minh chủ đại nhân có kỳ vọng rất lớn với ngươi, cho nên, ngươi phải chú ý an toàn.”

Một khi tiến vào Trận Tháp, tất cả mọi người sẽ bị tách ra, cho dù thực lực của Quân Thanh Vũ có mạnh, Thần Thành nàng đối mặt xác thật càng cường đại hơn!

Quân Thanh Vũ cười nhạt không nói, lại vào lúc này, nàng cảm nhận được một ánh mắt tập trung vào mình, quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt lạnh băng kia.

“Cảnh Tú Tú?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút: “Trong khoảng thời gian này vội vàng đối phó Cao Trường Tùng, lại quên mất nàng ta, nếu đoán không sai, thời điểm như thế, Hư Vô làm sư phụ của nàng ta nhất định cũng ở chỗ không xa…”

Khi nói lời này, nàng dần cong khóe môi lên: “Cảnh Tú Tú coi như là cá lọt lưới Cảnh gia, đáng tiếc, nàng gửi sai người rồi…”

Cho dù như thế nào, năm đó Cốc Thần tổn thương sư phụ, nàng đều sẽ trả lại cho ông ta gấp bội!

Kẽo kẹt!

Đột nhiên, một tiếng mở cửa vang lên ở trung ương quảng trường.

Khi mọi người nhìn thấy đại môn Trận Tháp bị mở ra, trong lòng đều bất giác vui vẻ, kích động nói: “Cuối cùng Trận Tháp cũng mở ra, chúng ta đi mau! Cho dù không đạt được đệ nhất, lúc này cũng không có đến không…”

Xôn xao!

Trong nháy mắt, đám người dũng mãnh đi về phía Trận Tháp.

Quân Thanh Vũ nhìn U Minh Thiên Tôn lần cuối cùng, nâng bước đi về phía Trận Tháp đằng trước, một trận ánh sáng hiện lên, rất nhanh bóng dáng của nàng biến mất ở trong mắt mọi người…

“Hừ!” Cốc Thần hừ lạnh một tiếng: “U Minh Thiên Tôn, thuật luyện trận của ngươi không bằng ta, không biết ngươi lấy tự tin từ đâu ra có thể cho rằng đồ đệ của ngươi cường đại hơn đệ tử của ta!”

“Ha ha.” U Minh Thiên Tôn cười nhẹ hai tiếng, âm lãnh cong khóe môi lên: “Cốc Thần, hiện tại vừa mới bắt đầu thi đấu, về phần kết quả như thế nào, đừng kết luận quá sớm, miễn cho cuối cùng thất vọng đến cực điểm…”

Sắc mặt của Cốc Thần nháy mắt trầm xuống.

Năm đó, ông và ông ta thích một nữ nhân, cho nên mới không nhịn được làm bẩn nàng, ai ngờ tính tình nàng cương liệt, lại bởi vậy mà tự sát, cuối cùng khiến cho U Minh Thiên Tôn căm giận ngút trời, thiếu chút nữa khiến ông ta chết ở trong tay lão nhân này.

Nhưng vậy thì như thế nào? Trong Thần Cảnh còn có một Tiên Tông, Tiên Tông này là cho dù như thế nào đều sẽ không trơ mắt nhìn U Minh Thiên Tôn giết người!

……

Lúc này, trong Trận Tháp, bạch y thịnh tuyết không gió tự bay, ánh mắt Quân Thanh Vũ nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, có chút bất đắc dĩ thở dài.

“Tiền bối, vận khí của ta thật là kém đến mức như thế sao?”

Nhưng mới vừa bước vào trận tháp, đã gặp phải Hồng Hạc cấp bậc Thần Đan.

“Nha đầu, vẫn là nghĩ biện pháp tránh thoát trước thôi, Hồng Hạc này quá cường đại, ngươi không phải là đối thủ của nó…”

Vô Đạo lão nhân cười khổ một tiếng, vận khí của nha đầu này vẫn luôn rất tốt, không nghĩ tới cũng có lúc xui xẻo như vậy, rất khó gặp được Hồng Hạc lại bị nàng đụng phải, hiện giờ trừ chạy trốn cũng không có biện pháp gì khác…

“Chạy?” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Hồng Hạc có danh hiệu tốc độ nhanh và công kích, cho dù ta chạy nhanh cũng sẽ bị nó đuổi theo, cho nên chạy trốn căn bản vô dụng.”

Trừ chạy ra, còn có biện pháp gì khác?

Hồng Hạc phát ra một tiếng kêu to, vẫy cánh chim mãnh liệt, ngọn lửa vô tận phát ra ở cánh của nó, như một gió lốc mãnh liệt.

“Không tốt!”

Sắc mặt của Vô Đạo lão nhân thay đổi, giọng nói đều mang theo hoảng sợ: “Là tuyệt kỹ thành danh của Hồng Hạc, Liệt Diễm Phần Thiên! Nếu bị Liệt Diễm Phần Thiên của nó đánh trúng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nha đầu, mau rời khỏi nơi này! Bằng không thì không kịp nữa!”

Trái tim của Quân Thanh Vũ đột nhiên ngừng đập, ở dưới ngọn lửa mãnh liệt kia, nàng chỉ cảm thấy đến một cổ khí thế hít thở không thông…

Đây chính là thực lực của linh thú Thần Đan? So với ngoại công, nó rõ ràng còn mạnh hơn một bậc. Quan trọng hơn là, ở trong Trận Tháp, Chu Tước Bảo Đỉnh lại bị hạn chế, không thể thả Chu Tước và Tuyệt ở bên trong ra…

Chẳng lẽ nàng phải khoanh tay chịu chết ở chỗ này?

Không! Khoanh tay chịu chết, tuyệt đối không phải là hành vi chuẩn tắc của nàng!
Bình Luận (0)
Comment