Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 192

Ngụy Phong Đường nói làm Trần Trường An ngớ ra, hắn quên béng việc này, nhưng mà... Sớm hay muộn cũng xảy ra, hắn cũng không vội ngay.

“Được, chờ thêm vài ngày cũng không sao”, Trần Trường An gật đầu cười.

“Ta cảm thấy trận đấu thăng cấp cuối cùng lần này có lẽ sẽ trở nên thú vị hơn rồi?”

“Hả? Vì sao?”

“Nghĩ nghĩ đi, phủ thành chủ có muốn trả một triệu linh thạch cực phẩm không?”

“Tất nhiên là không rồi, đồ ngu mới muốn”.

“Vì thế, để mà không lỗ, cách duy nhất là làm cho Trần Trường An không thể thăng cấp thành công, tuy hơi đáng tiếc nhưng đó là một triệu linh thạch cực phẩm đấy”.

“Ý của ngươi là phủ thành chủ có khả năng sẽ phái người có thực lực mạnh mẽ hơn đi đối phó Trần Trường An?”

“Đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi!”

Người thông minh đều nhận ra tính toán của Ngụy Phong Đường lúc này, dù sao một triệu linh thanh cực phần quá nhiều, dù thành chủ Tu La muốn giữ lời hứa thì cũng phải có nhiều linh thạch cực phẩm như thế mới được.


Biện pháp duy nhất là ngăn cản Trần Trường An thăng cấp bằng mọi cách.

Trần Trường An không tiếp tục ở lại chiến trường huy chương, dù sao hắn đã hoàn thành trăm trận thắng, tiếp theo là chờ đợi phần khiêu chiến cuối cùng.

Khi Trần Trường An đi ra khỏi chiến trường huy chương, hiện lên trước mắt hắn là biển người mênh mông không thấy tận cùng.

Bên ngoài đã bị vây chật như nêm cối, khi những người đứng ngoài nhìn thấy Trần Trường An, bọn họ trở nên phấn khích tột độ.

Ánh mắt của họ nóng cháy và hưng phấn, đó là sự sùng bái dành cho cường giả, là sự kính nể với người sáng tạo nên truyền kỳ!

Trần Trường An nhìn đám đông, hơi gật đầu xem như chào hỏi.

Bùm!

Chỉ một cái gật đầu đã khiến tất cả mọi người ở đây bùng

Tuy rằng bình thường những người này giết người như ngóe, không hề có quan niệm đạo đức, nhưng điều ngày không ảnh hưởng bọn họ ngưỡng mộ kẻ mạnh!

Hiện nay Trần Trường An càng ngày càng nổi danh ở thành Bất Quy, danh vọng của hắn cũng càng ngày càng cao.

Nếu hỏi trong thành Bất Quy này ai có thể cạnh tranh độ nổi tiếng với Trần Trường An, thì chỉ có một người, chính là

thành chủ Tu La thần bí!

Mọi người đang định hô tên Trần Trường An thì chợt phát hiện hắn đã biến mất.

Trân Trường An rời khỏi chiến trường huy chương và đi thẳng về Khoái Hoạt Lâu, hắn muốn nhìn xem tình hình của thiếu niên ngu dại thế nào rồi.

“Chúc mừng, chúc mừng”.

“Trần Trường An, bây giờ ngươi đã là truyền kỳ của thành Bất Quy này rồi”.


“Lấy phong thái vô địch hoàn thành một trăm trận huy chương bạch kim thắng liên tiếp”.

“Ngươi đúng là một kẻ đáng sợ”.

Trần Trường An nhìn bà chủ, nguồn tin tức của đối phương nhanh nhạy thật đấy.

“Bây giờ chúc mừng hãy còn quá sớm, ta vẫn chưa thăng cấp thành người sở hữu huy chương tử kim”.

“Chỉ còn một bước nữa thôi”, bà chủ cười nói.

“Ừ, đưa đồ về chưa? Tình hình của bạn ta thế nào?”, Trần Trường An hỏi.

“Ưm... Ngươi tự trở về xem đi”.

“Được”.

Trân Trường An không trò chuyện với bà chủ lâu, hắn trở lại đình viện của mình.

Thấy Trần Trường An về, Cố Tiên Nhi vui vẻ ra mặt, vội hỏi: “Công tử, có thành công không?”

“Ừ, chỉ còn một bước nữa”.

“Đại Hoàng, tiểu tử kia đâu rồi? Linh hồn chữa trị thành công không?”, Trần Trường An nhìn Đại Hoàng, hỏi.


Nghe thấy Trần Trường An hỏi mình, Đại Hoàng gật đầu, nói: “Thành công, cũng loại bỏ được khí huyết sát rồi”.

“Nhưng mà có lẽ hắn phải ngủ vài ba ngày mới tỉnh lại”.

“Nhưng... Ta không xác định hắn có thể nhớ lại chuyện quá khứ hay không”.

“Có lẽ có, cũng có thể là không, ngươi đừng hy vọng quá nhiều”.

Có thể nhớ lại ký ức của kiếp trước hay không, Trần Trường An không để ý, điều hắn thật sự quan tâm là rốt cuộc đối phương có phải là Ngô Danh Đao chuyển thế không.

“Hy vọng mọi việc có thể theo đúng ý ta”. “Nếu người đó thật sự là Ngô Danh Đao, ta sẽ giúp hắn khôi phục lại tất cả những gì từng thuộc về hắn ta, thiên phú, thực lực, sự tự tin!”

“Ta muốn hắn tận mắt chứng kiến hoàng triều Phụng Thiên diệt vong!”, Trần Trường An đanh giọng.

“Ngươi định khi nào đi đến hoàng triều Phụng Thiên?”, Đại Hoàng tò mò hỏi.

“Bây giờ chưa phải lúc, đợi khi nào thời cơ chín muồi, ta tất nhiên sẽ đi đến đó!”

Bình Luận (0)
Comment