Về phần Tiếu Trường Lâm có thể giữ vững hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn ta.
Sau khi giải quyết xong Ân gia, đoàn người Trân Trường An trực tiếp rời khỏi hoàng thành.
Lúc này, tất cả mọi người trong Đế Đô đều đang theo dõi, cũng không ai biết rốt cuộc trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, cuộc đại chiến siêu cấp mà mọi người tưởng tượng đã không xảy ra mà chỉ hoàn toàn rơi vào im lặng, yên tĩnh như tờ.
"Rốt cuộc...bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?" "Không biết, nhưng ta cảm thấy nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn".
"Ngươi nói mấy lời này không phải rất vô nghĩa à? Ai mà không biết vừa xảy ra chuyện lớn".
"Các ngươi nói xem, Trần Trường An sẽ thắng, đúng không?" "Hay là...!chúng ta đi xem thử đi?"
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đó là hoàng thành, ngươi có thể vào được sao?"
Toàn bộ Đế Đô cũng đang thảo luận, mọi người đều muốn biết hiện tại hoàng thành đã biến thành như thế nào.
Tuy nhiên, vào lúc này, đoàn người Trần Trường An cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế Đô.
Ngay sau đó, tin tức Ân gia bị tiêu diệt, Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm lên ngôi hoàng đế được truyền ra ngoài.
“Tịnh Kiên Vương? Tại sao lại là Tịnh Kiên Vương?”
"Chuyện này...!Hóa ra hắn ta là người chiến thắng cuối cùng?” "Không, người chiến thắng cuối cùng là Trần Trường An mới đúng".
"Vô Thượng Hoàng!"
"Tiếu Trường Lâm...!quả thực có thủ đoạn thông minh".
Tiếu Trường Lâm biết, với thực lực và nền tảng hiện tại của mình thì căn bản không thể giữ vững được hoàng triều Phụng Thiên khổng lồ như vậy.
Hắn ta cần bối cảnh, cần một chỗ dựa vững chắc, mà đối với người này, Trần Trường An chính là người thích hợp nhất.
Cho nên, mệnh lệnh đầu tiên của Tiếu Trường Lâm chính là tôn Trần Trường An làm Vô Thượng Hoàng, địa vị áp đảo hoàng thất, đứng trên tất cả mọi người.
Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tiếu Trường Lâm mới được ngồi yên.
Những người thoát chết dưới tay Trân Trường An cũng sẽ chọn đầu quân cho Tiếu Trường Lâm, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào bọn họ được đứng trong trận doanh của Trần Trường An.
"Tiếu Trường Lâm này thực sự có chút thủ đoạn".
"Hắn ta không sợ làm như vậy thì sẽ khiến ngươi khó chịu sao?"
Đại Hoàng có chút hiếu kỳ nhìn Trần Trường An, như thể muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào với hành động của Tiếu Trường Lâm.
"Đại Hoàng, ta tha cho những người đó, ngươi thực sự cho rằng ta làm vậy là vì muốn nhận được sự tán dương từ bọn họ sao?"
"Đương nhiên, nếu không thì sao?”
"Nông cạn, ngu xuẩn, ta cố ý".
"Không nhìn ra".
Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trân Trường An, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người nông cạn? Ngươi nghe những lời nhảm nhí buồn nôn như vậy một cách thích thú, ngươi còn có mặt mũi nói đến ai khác?
"Thôi quên đi, có nói thì ngươi cũng không hiểu".
“Ngươi quá nông cạn".
Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý đến Đại Hoàng mà chỉ nhìn về phía Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao.
“Tiếp theo, hai người có tính toán gì không?"
"Ta định tiếp tục rèn luyện.
Ta đã từng cho rằng đột phá đến Bất Tử Cảnh đã rất tốt rồi, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, Bất Tử Cảnh...!cũng không hề ổn'.
Lâm Tương Liễu tự cười nhạo chính mình, ban đầu trong lòng tràn đầy hào.
hứng, cho rằng mình có thể giúp đỡ Trần Trường An đến hoàng triều Phụng.