Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1023


Vô Niệm cũng rất nghe lời, chạy lẹp xẹp đến.

Tô Vũ thì không sao, nhưng Triệu Bân cứ cảm thấy có một luồng khí thế rất mạnh toát ra từ trên người Vô Niệm, chắc là sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể, người bình thường không thể nào cảm nhận được vì nó đã được che giấu rất kĩ.

Thực lực mạnh đến vậy sao?
Với sức chiến đấu của Vô Niệm thì chắc chắn có thể lọt vào top năm tỷ thí tân tông.

Nhưng đó là kết quả nếu không gặp phải Sở Vô Sương trước khi quyết chiến, cô gái kia mạnh hơn Vô Niệm nhiều.

Vô Niệm cũng đã nhìn thấy Triệu Bân nhưng hắn ta chỉ nở nụ cười cười sáng lạn thôi.

Đều là đệ tử mới vào Thiên Tông, lúc tập hợp ở đỉnh Ngọc Tâm, hắn ta đã từng gặp Triệu Bân.

“Trước khi sư phụ đi, ông ấy đã bảo sư huynh ta đây lựa lúc để kiểm tra khả năng của ngươi, ta thấy tối nay rất thích hợp”, Tô Vũ ợ một cái, rồi vứt vò rượu, vặn eo bẻ cổ đứng lên.


“Thử sao đây ạ?”, Vô Niệm ngước khuôn mặt hiền lành lên.

“Đơn giản, đánh ta một chưởng!”, Tô Vũ vừa nói vừa đứng nghiêm chỉnh lại, chân nguyên hộ thể bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, hắn ta lại nói: “Không cần phải nương tay, dốc hết sức mà chưởng, để ta xem thử sức của ngươi thể nào rồi nói tiếp.”
“Chưởng… Hết sức sao?”
“Bảo ngươi đánh thì cứ đánh đi, sư huynh đỡ được!”
“Vậy thì ta đánh nhé!”
Vô Niệm cũng là người thật thà, hắn ta thật sự đánh ra một chưởng.

Trông chưởng đó rất bình thường nhưng thực tế lại rất mạnh, đánh vỡ cả chân nguyên hộ thể của Tô Vũ, chưởng lên ngực của hắn ta, mạnh như Tô Vũ mà cũng phải lùi về sau một bước.

“Nhìn thôi cũng thấy đau!”
Triệu Bân nhếch môi, thầm nghĩ e là Tô Vũ quá chén rồi, nên mới đứng yên đó cho người ta đánh.

Hắn có thể nhận ra Vô Niệm không hề dùng hết sức, nếu như dùng hết sức để ra đòn thì chắc là Tô Vũ đã bay xa rồi, người bẩm sinh có thần lực đều là những kẻ cực kỳ bá đạo, chẳng hạn như hắn từng bị một chưởng của nhóc tham tiền đánh bay, bây giờ ngẫm lại vẫn thấy không được tự nhiên.


“Ừ… Không tệ, về nghỉ ngơi đi!”
Tô Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay áo, đã trúng một chưởng nhưng sắc mặt không hề thay đổi.

“À”, Vô Niệm gật đầu, xoay người ra ngoài.

“Còn ngươi nữa, trời cũng không còn sớm, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi!”, Tô Vũ nhìn Triệu Bân.

“Lát nữa ta sẽ đi”.

“Tại sao lại phải đợi”.

“Chờ ngươi phun máu xong ta lại đi”.

Triệu Bân ôm hồ lô rượu, cứ giương đôi mắt tròn nhìn Tô Vũ.

Diễn, ngươi cứ diễn tiếp đi, ta đã thấy hết rồi, ngươi đang cố gắng nghẹn một ngụm máu trong họng.



Bình Luận (0)
Comment