Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1061.1 - Chương 1061.1062

Chương 1061:


Cũng từ giây phút đó, tiếng đàn của cô ta lại có thêm sự bi thương và đau buồn.

Triệu Bân nhìn mà lặng thinh, Mục Thanh Hàn thì xót xa, nàng ta luôn cảm thấy sư phụ mình đã từ bỏ tất cả tới mức vô tri vô giác, e là chỉ có trong giấc mơ, Vân Yên mới bộc lộ ra mặt chân thật nhất của mình.

Những giọt nước mắt của cô ta là minh chứng tốt nhất.

Bất giác, với thân phận là một đồ đệ, nàng ta lại oán hận người chị gái Vân Phượng đó, thủ đoạn của cô ta thật quá độc ác.

Triệu Bân thì càng hận hơn cả Vân Phượng, sau này… Không chết thì không dừng!
Sáng sớm nay không thấy Mục Thanh Hàn đâu, nàng ta thật sự đã bế quan rồi, chỉ có một mình Triệu Bân bận rộn trước bếp.

Nhưng chuyện khiến hắn không chịu nổi là Vân Yên cũng vào bếp, điều này làm hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Thì ra cô biết nấu ăn à?
“Mấy ngày nay vi sư mộng du…”, Vân Yên khẽ nói.

“Mộng du… Cũng là một loại tu hành!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi nói một câu đầy hàm ý.


“Không làm ngươi sợ đấy chứ?”
“Cũng tàm tạm!”
Triệu Bân cười gượng, chỉ cần không vào phòng ta thì tùy sư phụ thân mến muốn đi đâu thì đi.

Vân Yên không nói gì thêm nữa mà tiếp tục lặt rau.

Sư phụ đích thân xuống bếp thì đồ đệ phải cảm thấy vinh dự biết chừng nào.

Còn về mùi vị của thức ăn thì cũng khá ngon đấy chứ!
Chắc vì mùi đồ ăn thơm quá nên đã có người chạy đến ăn chực.

Đấy là Tô Vũ và Tử Viêm, cũng không biết họ đã bàn tính trước với nhau hay là giữa đường đột nhiên gặp nhau mà cả hai đã dắt nhau lên đỉnh Tử Trúc, bọn họ đến để lấy binh khí của mình.

Họ đều hiểu lễ nghĩa và cũng rất tự giác, hành lễ chào Vân Yên xong thì ngồi xuống ăn ngay, hơn nữa còn ăn rất tự nhiên.

“Ăn khỏe vậy à?”
Hai người họ nhìn thấy thau cơm của Triệu Bân thì đều nhếch môi.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, một người dễ nhìn như thế mà lại ăn khiếp thật.

“Lúc nhỏ nhà nghèo nên ăn không đủ no!”
Lý do của Triệu Bân luôn đặc biệt kiểu vậy đó.

“Thức ăn bị mặn rồi, nêm ít muối thôi!”
“Chắc món này không được giữ độ lửa, lần sau phải chú ý hơn đấy!”
“Món canh này thì nhạt quá”.

Tô Vũ rất lanh miệng và cũng là một người khá lắm lời, ăn cơm mà miệng vẫn không ngừng nghỉ, nghiễm nhiên trở thành nhà phê bình ẩm thực, ăn món nào cũng đánh giá, cơ bản là không có lời nào tốt đẹp.

Vì hắn ta mà không khí trở nên hơi lạnh lẽo.

Tử Viêm cũng không kén ăn, tên này ăn khá ngon miệng.

Triệu Bân chỉ cắm đầu lùa cơm vào miệng và chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, loạng quạng là sư phụ của hắn sẽ lật bàn luôn ngay sau đó ấy chứ.

Cái tên Tô Vũ này, ăn cơm thì lo ăn đi, sao lại lắm lời đến thế.

Đúng vậy, Vân Yên đã liếc Tô Vũ không chỉ một lần.

Cái tên nhóc này chắc không phải đến xin cơm mà là đến sinh sự đây mà.


Chương 1062:


“Là do sư phụ ta nấu đấy!”


Triệu Bân thấy ánh mắt của Vân Yên không ổn thì chọt nhẹ Tô Vũ.


Hắn vừa dứt lời thì đối phương đã không bưng vững bát cơm nữa, hắn ta tưởng đâu là do Triệu Bân nấu nên mới nói như thế, hiểu nhầm to rồi! Đã nói rồi mà, đang yên đang lành, tự dưng lại có gió lạnh từ đâu lùa vào.


“Chà, đang ăn cơm sao?”


Giờ mà vẫn còn có khách đến, đấy là lão đạo áo tím, là khách không mời mà đến.


Bọn Tô Vũ đều nhận ra lão ta nhưng Triệu Bân thì mới gặp lần đầu, hắn có thể ngửi thấy hơi thở lôi điện rất bá đạo. Nếu như hắn đoán không sai thì đây chắc là luyện đan sư của Thiên Tông, không biết tên húy là gì nhưng người ta đều gọi lão ta là lão đạo Âu Dương.




“Âu Dương sư huynh, sao lại có thời gian đến đây thế này?”, Vân Yên mỉm cười và nói.


“Đến chơi thôi!”


Lão đạo Âu Dương khoanh tay, cười nói. Lão ta không thèm nhìn Tô Vũ, cũng không thèm nhìn nhóc mập Tử Viêm, chỉ nói một câu với Vân Yên rồi bước đến bên cạnh Triệu Bân, nhìn ngang nhìn dọc đánh giá hắn với ánh mắt rất kỳ lạ.


Sao thằng nhóc này lại ăn được thế nhỉ?


Đương nhiên, lão ta không phải đến để xem Triệu Bân ăn cơm mà là đến để xem thiên lôi, cũng không biết là ông ta đã nghe ai nói vụ này. Nhưng nghe ai nói thì cũng không quan trọng, điều quan trọng là không ngờ cái tên Cơ Ngân này lại có thiên lôi, hơn nữa còn là thiên lôi cực kỳ bá đạo, vì vậy nên lão ta cho rằng hắn sẽ là một hạt giống tốt.


Triệu Bân bị nhìn chằm chằm như thế thì thấy không tự nhiên, hắn đã đoán ra được mục đích lão đạo đến đây.


“Sư huynh đã dùng bữa chưa?”, Vân Yên mỉm cười và nhẹ nhàng nói.





“Muội nói như vậy làm ta cũng thấy hơi đói!”, lão đạo Âu Dương cũng tự giác ngồi xuống, lão ta cũng tự động đem theo bát đũa, vừa gắp thức ăn vừa không quên nhìn Triệu Bân.


Lão ta cũng là một người lắm lời.


Những lời mà Tô Vũ vừa nói lúc nãy bị lão ta cũng lặp lại một lượt nữa, lão ta không chỉ là luyện đan sư mà còn là chuyên gia ẩm thực cơ đấy, đánh giá món nào món nấy cũng rất chuyên nghiệp, người ta có khen có chê còn lão ta thì chỉ toàn chê không thôi.


Thế là không khí lại trở nên ảm đạm thêm chút nữa.


Sắc mặt của Vân Yên thật sự không sao tốt lên được, hiếm khi cô ta mới xuống bếp, khó ăn đến vậy sao?


“Là do sư thúc Vân Yên nấu đấy!”, Tô Vũ nhỏ tiếng nói.


Hắn ta vừa dứt lời thì không khí liền trở nên sượng sùng, lão đạo Âu Dương chỉ biết cười gượng.


Sau bữa cơm, Triệu Bân liền bị kéo đi.


Còn về phần Tô Vũ và Tử Viêm thì ai về nhà nấy, ai cũng ngắm nhìn binh khí của mình suốt dọc đường với vẻ mặt kinh ngạc, cứ cảm thấy binh khí của mình không giống với trước đây lắm, tầng khí màu tím ngoài mặt từ đâu mà ra? Sau khi được Triệu Bân tôi luyện thì chúng cứ như được niết bàn vậy.


“Thiên lôi đâu, biểu diễn xem thử nào!”


Bên này, lão đạo Âu Dương vò tay, cười he he.


Triệu Bân không nói nhiều, hắn đã biết lão đạo này đến để làm gì rồi nên đành phải lấy ra biểu diễn vậy.

Bình Luận (0)
Comment