Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1085.1 - Chương 1085.1086

Chương 1085:


“Trận đấu kịch tính quá, ta thích”.

Tên áo đen thứ hai cong khóe môi, từng bước tiến tới, mỗi một bước đi, trong mắt lại hiện lên thêm một chút ác ý.

Cô ta là một người xinh đẹp, còn lại là nữ đệ tử của Thiên Tông, hương vị chắc chắn sẽ càng tuyệt hơn.

“Huyết Y Môn”.

Xích Yên lảo đảo, lúc này mới biết được thân phận của đối phương.

“Cô nhóc cũng hiểu biết nhiều phết đấy!”, tên áo đen thứ hai vẫn không dừng bước.

Xích Yên không nói gì, ép buộc bản thân phải đứng vững, sát kiếm nhuốm đầy máu lại kêu vang, âm thanh mang cảm giác quyết tuyệt.

Hình ảnh phản chiếu ánh trăng, thấp thoáng còn cảm nhận được chút thê lương, đẹp đẽ.

Đêm nay… Có lẽ chết chắc rồi!!
“Lát nữa ta sẽ yêu thương ngươi thật nhiều!”, tên áo đen thứ hai cười âm hiểm, liếm môi, cuối cùng vươn bàn tay tà ác ra, không phải gã ta muốn giết người mà là muốn bắt sống, người đẹp thì không thể lãng phí được.


Xích Yên vung kiếm lên muốn đánh người kia nhưng cô ta lại đang bị nội thương nên một kiếm này đã mất đi uy lực của nó, sau đó cô ta nôn ra một ngụm máu, ngã nhào xuống đất.

Nhưng tay của tên áo đen thứ hai lại không dừng lại, nó mang theo chưởng uy lạnh lùng nhào về phía cô ta.

“Chết ở đây khó coi lắm”.

Xích Yên tự cười giễu một tiếng, ánh mắt ảm đạm nhòe hẳn đi.

Đúng lúc này một ánh sáng vàng kim xuất hiện.

Nói chính xác hơn là một bóng người, cả người đều được bọc một lớp sấm sét màu vàng.

Cuối cùng, Triệu Bân cũng đã chạy đến kịp vào phút cuối, một tay ôm lấy eo Xích Yên rồi xoay người một vòng, đồng thời đánh ra một đòn tấn công ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ khiến tên áo đen thứ hai đó lảo đảo lùi về sau.

“Tên cảnh giới Chân Linh này mạnh quá”.

Tên áo đen đầu tiên đứng một bên nhìn, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Người cảm nhận rõ nhất vẫn là tên áo đen thứ hai, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, là do gã ta ở ẩn quá lâu hay là cảnh giới Chân Linh bây giờ đều mạnh thế này rồi.

Gã ta đường đường là Huyền Dương đỉnh cao mà lại bị đánh cho lùi về sau.

Triệu Bân không nói gì, vẫn đứng vững ở đó.

Xích Yên trầm mặc không nói, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn sang, thật ra cô ta không biết người này nhưng trong khoảnh khắc này, sườn mặt bình thường đó lại khắc sâu vào trong lòng cô ta, lôi điện màu vàng trên người hắn không hề có địch ý gì với cô ta mà ngược lại còn vô cùng ấm áp.

Cuối cùng Triệu Bân buông Xích Yên ra.

Đồng thời hắn truyền sang chân nguyên mạnh mẽ, làm tan đi sát khí trong người cho Xích Yên.

“Cảm ơn!”, Xích Yên hoảng hốt, vội vàng nói cảm ơn.

“Cứu nó đi!”, Triệu Bân lấy một bình thuốc chuyên giải độc mạnh ra, ít nhất có thể bảo vệ tâm mạch của thằng nhóc tóc tím, nếu muộn chút nữa thì thật sự không thể cứu được.

“Vẫn có người không sợ chết à!”, tên áo đen thứ hai cười khẩy, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

“Gan của đám người Huyết Y Môn ngày càng lớn nhỉ!”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.

Hắn nhận ra khí tức của Huyết Y Môn hoặc là nhận ra công pháp của chúng, hai người này chắc chắn là người của Huyết Y Môn.

“Thiên đường có lối ngươi không muốn đi, Địa Ngục không cửa, ngươi…”
Phụt!
Tên áo đen thứ hai còn chưa nói hết câu là đã nôn ra ngụm máu chói mắt.


Chương 1086:

Sau đó một cái đầu chảy máu ròng ròng rơi xuống đất.


Là đầu của tên áo đen thứ hai! Lúc gã ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đầu đã rơi xuống, hai mắt trừng lớn, con ngươi co rút. Ở góc độ đó còn có thể thấy cơ thể mình vẫn còn đứng sừng sững ở đó, sau đó ngả nghiêng theo một cơn gió vừa thoảng qua rồi ngã xuống đất.


Người ra tay chính là Triệu Bân, chỉ trong thoáng chốc, chỉ một nhát kiếm tuyệt sát mà thôi: “Chuyện này…”


Tên áo đen còn lại bỗng chốc biến sắc, không tự chủ được lùi về sau một bước.


Tên võ tu này là sao đây, làm sao mà tuyệt sát được một Huyền Dương đỉnh cao.


Gã còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nhìn ra bất kỳ thứ gì.


Xích Yên và thằng nhóc tóc tím cũng cảm thấy hoảng hốt và kinh ngạc.


Hai người từng thấy người cùng cảnh giới tuyệt sát lẫn nhau nhưng chưa từng thấy một tên Chân Linh đỉnh cao… lại có thể giết chết Huyền Dương đỉnh cao chỉ trong một nốt nhạc, thua kém nhau cả một cảnh giới, chỉ một cái chớp mắt tên áo đen thứ hai đã rơi đầu.


Keng! Keng!


Triệu Bân vẫn đứng rất hiên ngang, Long Uyên dính đầy máu cứ rung lên.


Mắt trái hắn hơi ảm đạm, trên người hắn có rất nhiều vết thương do không gian gây ra. Một nhát kiếm này chắc chắn khiến người ta sợ hãi. Nếu Nguyệt Thần còn tỉnh thì chắc sẽ giơ ngón cái lên khen ngợi hắn, luyện tập chưa được bao nhiêu mà lần thực chiến đầu tiên đã có thể chiến đấu vượt cấp lớn như thế, giết một Huyền Dương đỉnh cao trong thoáng chốc. Nếu không phải vị trí tấn công chuẩn xác thì hắn cũng không thể giết được tên áo đen thứ hai nhanh thế.


“Ngươi, rốt cuộc là ai?”





Tên áo đen còn lại hét lên, khí thế dâng lên cuồn cuộn.


Chắc hẳn tên này đã khiếp sợ lắm rồi, chân nguyên hộ thể cũng bao phủ lấy toàn thân gã, sức phòng ngự nâng lên mức cao nhất. Tên võ tu này rất kỳ quái, nếu tên lúc nãy không sơ suất thì gã ta cũng sẽ không bị chém đứt đầu.


Triệu Bân không đáp lời, chỉ cầm kiếm đứng đó.


Hắn đang cố sức tôi luyện nhãn lực, cũng muốn một nhát chém chết tên áo đen đầu tiên này.


Đáng tiếc, cơ thể dường như cạn kiệt đồng lực, trong thời gian ngắn không thể sử dụng lần hai, nếu thật sự muốn tiêu diệt người mặc áo đen đầu tiên thì chỉ có thể làm liều thôi. Thành thật mà nói, Triệu Bân chưa chắc đã giết được người mặc áo đen đầu tiên, tên kia đã tiến nửa bước vào cảnh giới Địa Tạng, hơn nữa gã đã đề cao cảnh giác, dù hắn có dùng thuấn thân tuyệt sát, cũng khó giết được đối thủ, hơn nữa nếu gã muốn chạy trốn thì hắn cũng không ngăn lại được.




Như thế thì chỉ có thể giả vờ một chút để dọa lui tên áo đen đầu tiên.


Dù sao thì đằng sau hắn còn có Xích Yên và thằng nhóc tóc tím, hắn phải bảo vệ hai người.


Tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ. (*chiến tranh bằng tâm lý, ngoại giao là thượng sách, chiến tranh bằng vũ khí, binh lực là hạ sách)


Đây cũng là điều Nguyệt Thần đã dạy hắn, nếu có thể dọa đối phương sợ thì hắn cũng đỡ lo lắng, đỡ tốn công sức hơn.


Cũng may, người áo đen còn thật sự sợ hãi, gã quay đầu bỏ chạy, chắc chắn là bị dọa sợ rồi.




Triệu Bân không đuổi theo, đến bên cạnh thằng nhóc tóc tím.


Xích Yên lại như muốn nói gì nhưng lại thôi, nhìn Triệu Bân như nhìn quái vật, cô ta luôn cảm thấy tên cảnh giới Chân Linh nhỏ bé này có gì đó rất quen thuộc, dường như cô ta đã gặp hắn ở đâu rồi. Thế nhưng, hiện tại cảm giác quen thuộc này đều cảm xúc nỗi sợ bao phủ. Trải qua mười mấy năm tu luyện cũng coi như phong phú nhưng lại không biết trên thế gian còn thủ đoạn biến ảo kỳ diệu như thế, thuấn thân tuyệt sát, nếu như bị người như thế này để mắt tới thì e rằng cô ta đi ngủ cũng không dám nhắm mắt.

Bình Luận (0)
Comment