Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1257


Triệu Bân nhìn ông ta, vẻ mặt thâm tình, có chút thương hại, nhắm thì có vẻ chính xác mà đặt ai cũng thua, đây không phải là do vận may, mà là do nhân cách nhà ông có vấn đề.

“Liễu Như Nguyệt, Hi Nguyệt lên đài”.

Ngô Huyền Thông liếc nhìn Man Đằng, sau đó lại cất giọng nói.

Rầm! Rầm!
Liễu Như Nguyệt và U Lan lên sân đấu, khí chất của họ có chút giống nhau, đều là kiểu lạnh lùng và thờ ơ.

Triệu Bân ngồi thẳng lên, hai người này thực lực ngang nhau, không biết U Lan có dùng đến thực lực thật của mình không, từ đầu đến cuối cô ta đều giấu diếm, có lẽ sợ người khác nhìn thấu.

U Lan không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Như Nguyệt.

Cấp trên có 3 mệnh lệnh, thứ nhật là mai phục trong Thiên Tông, thứ hai đánh cắp sách trong Tàng Kinh Các, thứ ba là ám sát, mà mục tiêu ám sát của cô ta chính là thể Thiên Linh, việc này, Triệu Bân hoàn toàn không hay biết.

Triệu Bân còn không biết, huống chi Liễu Như Nguyệt.

Liễu Như Nguyệt chỉ biết rằng, cô ta là tiểu sư muội Hi Nguyệt, có thái độ thù địch với mình.


Bản năng của phụ nữ luôn chính xác, U Lan quả thực có thù với cô ta, thứ nhất là vì lệnh ám sát, thứ hai là vì Triệu Bân, Liễu Như Nguyệt không chỉ là thể Thiên Linh, mà còn từng là vợ chưa cưới của Triệu Bân.

“Còn nhìn gì nữa? Đánh đi!”, người bên dưới bắt đầu kích động.

Nguyên nhân là 2 người bọn họ cứ nhìn nhau như cọc gỗ, mãi không động đậy.

Bịch! Bịch!
Giữa tiếng ồn ào của đám người, hai âm thanh này vang lên đặc biệt rõ ràng.

Cũng không biết là nhân tài nhà nào, vứt đồ lên sân đấu.

Cái gì vậy? Hai cây gậy sắt, loại màu đen, âm thanh đó là tiếng gậy sắt nện trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Liễu Như Nguyệt và U Lan cùng nhìn về phía Tô Vũ và Kiếm Nam.

Không sai, người ném hai món đồ đó lên sân đấu chính là Tô Vũ và Kiếm Nam, ném xong còn giả bộ không biết, hai người còn đang ngồi cạnh Man Đằng bên đống lửa sưởi ấm kìa.

Khụ…!
Dương Phong và Tử Viêm đều ho khan một tiếng, nhích về phía bên cạnh.


Một loạt hành động này đều thể hiện rất rõ, chúng ta không quen biết hai tên đó.

“Nhân tài như thế này, phải thêm mấy đứa nữa mới phải”.

Mấy lão già giả bộ kinh ngạc nhìn về phía hai tên kia, Triệu Bân cũng phải phục sát đất.

“Đồ mặt dày”.

“Đểu cáng”.

Trong mắt đám nữ đệ tử xinh đẹp lại bắt đầu thắp lên tia lửa tức giận.

Sắc mặt của nữ chưởng lão cũng đại biến, trên trán hiện lên mấy vạch đen.

Đây rốt cục là gì thế?
Cứ có nữ đệ tử lên đài thì lại ném côn sắt.

Đây, không phải chỉ là vấn đề võ đức nữa, đúng là không biết xấu hổ.

“Sư huynh, huynh đúng là dạy ra một đồ đệ tốt”.

Vân Phượng và chủ của đỉnh Ngọc Tâm lạnh lùng nói, cùng nhìn về phía sư phụ của Tô Vũ và Kiếm Nam.



Bình Luận (0)
Comment