Vô Thượng Luân Hồi

Chương 15


Ầm! Ầm ầm! Tia sấm sét giáng xuống mang theo tiếng nổ ầm ầm, da thịt Triệu Bân bị rách ra, từng tia sét bị hấp thu từ miệng vết thương, dung hòa với tia sét trong cơ thể, uy lực của sấm càng mạnh mẽ hơn, tia sét tôi luyện thể phách chiếu ra bốn phía.

Lúc này, nếu có người ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bị sét đánh mà lại không làm sao, nếu truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ là chuyện lạ trong thiên hạ.

Ừ hừ…!
Triệu Bân rên rỉ không ngừng.

Tuy sấm sét không đánh chết hắn, nhưng mà đau chứ! Xương cốt trong cơ thể hắn lách tách từng hồi, gân cơ và thịt như bị búa gõ, cảm giác như bị một ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn khiến toàn thân run rẩy.

Lúc này, cơn mưa tầm tã ập xuống.

Nhìn về phía xa, hắn như một tia sáng lóe lên, thân hình mờ ảo bởi sấm sét và cơn mưa như trút nước.

Mưa dẫn sấm, sấm đánh tôi thân.

Tu vi ngộ đạo của hắn lại đột phá, từ tầng 4 xông thẳng tới tầng 5.

Tới nửa đêm, mưa lớn mới dừng lại.

Triệu Bân vẫn chưa đứng dậy, im lặng như tảng đá, dáng vẻ trang nghiêm.

Hắn đã lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân kinh, tâm kinh này thật sự có một loại thần lực nào đó, bị sấm sét đánh máu chảy ròng ròng, mà theo sự lưu chuyển của nó thì đã chậm rãi lành lại.

Đợi đến lúc sao giăng đầy trời thì hắn mới từ từ mở mắt.

Sấm sét luyện thể, cơ thịt mạnh mẽ cứng cáp thấy rõ, dường như khí đục nhả ra còn mang hơi sấm.

“Cảm giác này kỳ diệu quá”.

Triệu Bân lật người bật lên, một chưởng Uy Long đánh ra có tiếng gầm của rồng mạnh mẽ, một tảng đá lớn khoảng 3 đến 5 trượng bị đánh in hình 5 ngón tay khiến cả tảng đá to lớn đều bị vỡ nát vụn.


Thấy vậy, hắn lật tay đánh thêm một chưởng.

Trong chưởng này, hắn mang thêm sấm sét, trong tiếng rồng gầm còn có thêm tiếng sấm đánh.

Bùm!
Hòn đá lớn nổ tung ngay lập tức, bị một chưởng của Triệu Bân đánh vỡ vụn.

Chưởng lực cực kỳ bá đạo.

Sự bá đạo như thế mà đánh vào người thì chắc chắn không có kết cục tốt.

“Nền móng vững chắc, quả thật có lợi ích rất lớn”.

Triệu Bân khẽ cười, thi triển Uy Long chưởng pháp trước, sẽ làm chấn thương nội lực.

Đến giờ, chỉ còn lại cảm giác thoải mái.

Đây đều là do sự phối hợp của hai công pháp Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh và Thái Sơ Thiên Lôi quyết, thật sự là ảo diệu vô cùng.

Bỗng chốc, một mảnh chữ vàng được nạp vào não hắn.

Là Nguyệt Thần truyền bí pháp, từng chữ vàng lấp lánh, vẫn lóa mắt như thế.

Ý nghĩ sâu xa của luyện khí.

Triệu Bân nhìn không chớp mắt, giờ phút này, hắn vô cùng cầu tiến và hiếu học.

Nhắm mắt, ngồi thiền, tĩnh tâm lĩnh ngộ.

Nguyệt Thần rảnh rỗi, nằm trên mặt trăng, thoải mái chợp mắt, thỉnh thoảng lại ngước mắt liếc nhìn vài cái.

Cô ta nhìn Triệu Bân đang chìm đắm vào bí pháp.

Ý nghĩ sâu xa đã nói, luyện khí và luyện thể khá giống nhau, bắt buộc tôi luyện tạp chất để nâng cấp độ cứng, độ dẻo dai và độ đậm đặc, giống như việc đầm chặt nền móng của cơ thể, như vậy mới đúc ra một binh khí tốt.

Đương nhiên, đây chỉ là điều cơ bản nhất.

Ý nghĩ sâu xa của luyện khí vô cùng sâu sắc, những gì Nguyệt Thần đã truyền cũng chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, nhưng chắc chắn đã đủ dùng.

Không biết từ lúc nào, hắn mở mắt.

Hắn cứ im lặng như thế một lát mới hơi nghiêng đầu, đôi mắt liếc trái nhìn phải chỉ vì trên bầu trời cao lại có một ngôi sao đang rơi xuống.

Trong đêm đen, nó vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

“Sao băng?”, Triệu Bân lẩm bẩm.

Bùm!
Vừa dứt lời thì bên tai nghe thấy tiếng động cực lớn rung trời nổ đất.

Sao băng trong miệng hắn va vào mặt đất, khiến một đỉnh núi ở phía xa bị va phải sụp xuống, có không ít vụn đá bắn tứ tung, còn rơi xuống ngọn núi chỗ hắn đang đứng.

“Đi lấy nó”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.

“Có đồ quý à?”
Triệu Bân sáng mắt lên, vội vàng đứng dậy xuống núi, lao tới ngọn núi bị đánh tan kia.


Chỗ đó cách khá xa nơi hắn đang đứng.

Khi tới đó thì hắn nhìn thấy một mảng hỗn độn, trên mặt đất đầy đá vụn.

Có lẽ do va chạm quá mạnh nên những cây cổ thụ cao chót vót xung quanh đều bị quật ngã không ít, mà đa số đều bị cháy xém.

Triệu Bân nheo mắt lại nhìn xung quanh.

Sau đó, hắn mới nhìn thấy ở chính giữa đống đá vụ, có một viên đá đen xì, thoạt nhìn thì tưởng một cục than, to bằng một cái hũ rượu, bề mặt lỗ chỗ mà hình dạng cũng không đều đặn.

“Tú Nhi, là nó phải không”, Triệu Bân hỏi.

“Ừ”, Nguyệt Thần khẽ ừ một tiếng, trả lời không mặn cũng không nhạt.

“Cái này là đồ quý á?”
Triệu Bân đi tới, ngồi trước hòn đá màu đen, đánh giá nó, thỉnh thoảng giơ tay ra gõ gõ vài cái, không thấy có gì hay, muốn chuyển đi để nghiên cứu kỹ càng, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là chỉ một viên đá nhỏ mà lại nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nó nặng tới 250 cân, phải thúc đẩy chân nguyên mới di chuyển nó được.

“Đây là cái gì”, Triệu Bân ôm lấy hòn đá, tò mò hỏi.

“Vẫn thiết ngoài bầu trời, nói chính xác thì là đá sao sa, sau khi luyện ra tạp chất thì phần còn lại là vẫn thiết”.

“Đồ tốt đấy”.

Triệu Bân liếm liếm đầu lưỡi, đôi mắt phát sáng.

Hắn đã từng nghe qua về vẫn thiết, là vật liệu để đúc binh khí, từ trước tới nay vẫn không đong đếm được giá cả.

Cho dù có thì vương công quý tộc cũng không mua được.

Hắn chỉ từng nghe chứ chưa được thấy, chứ không nói tới vẫn thiết ngoài bầu trời lại còn thêm “ngoài bầu trời”, bỗng chốc cảm thấy cao sang hơn hẳn.

Đã nói rồi! Vận may tới cản không nổi.

Đang lúc thiếu một binh khí liền tay, dùng vẫn thiết này đúc thành thì quá hợp lý rồi, nhất định là rất bá đạo.

“Đặt hòn đá xuống thì giữ được mạng ngươi”.

Bất chợt một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau, giọng nói khàn khàn như bị ngạt thở.


Triệu Bân quay người lại.

Hắn thấy một người mặc đồ đen, râu ria xồm xoàm, trông rất dữ tợn, trên mặt còn có một vết sẹo trông vô cùng bắt mắt, đang cười nham hiểm nhìn hắn.

Nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy khiếp sợ.

Còn mắt của gã thì đỏ ngầu, âm u và hung ác.

“Cảnh giới Chân Linh”.

Triệu Bân thầm kêu, vừa rồi quá chú ý tới đá sao sa mà không nhận ra có người tới.

Cũng đúng, bên này có tiếng động lớn như thế, nếu trong núi có người thì chắc chắn sẽ bị kinh động.

Hắn liếc nhìn Nguyệt Thần, cô nương đó đã biết trước mà sao không báo cho hắn.

“Cầm tới đây”.

Người mặc đồ đen thản nhiên nói.

Gã giơ cái tay lớn, nhìn kiểu cách của gã thì không chỉ muốn động chân tay mà còn muốn giết người.

“Nếu ngươi muốn thì cho ngươi”.

Triệu Bân cũng dứt khoát ném viên đá sao sa trong lòng cho người mặc đồ đen.

“Biết điều đấy”.

Người mặc đồ đen cười khẩy, thản nhiên giơ tay, đá sao sa rơi từ trên trời, chắc chắc là một món đồ quý giá.



Bình Luận (0)
Comment