Vô Thượng Luân Hồi

Chương 173

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Nào, ngươi lại đây".

Chư Cát Huyền Đạo thẳng thừng nhất, kéo Triệu Bân rời đi.

Xong chuyện, ông ta còn khóa chặt cửa phòng, kín đáo đưa cho Triệu Bân một cái túi nhỏ, trong túi có đan dược, một lô Tinh Nguyên đan có chừng mười mấy viên, có một số là ông ta tự mình kiếm được, một số là cướp từ tay của thằng nhóc tóc tím, số còn lại là do lão mập bỏ ra một số tiền lớn mua về.

Mục đích rất rõ ràng: đổi công pháp.

Ông ta cần hoàn chỉnh công pháp của mình, giúp cho mình khôi phục tu vi cực hạn, sau đó đánh lão mập thành đống thịt nát, ông ta đúng là một cao thủ thù dai.

"Tiền bối thật là hào phóng".

Triệu Bân bật cười, hắn cầm lấy giấy bút, lại viết ra nét chữ như rồng bay phượng múa.


Chư Cát Huyền Đạo nhìn theo, nét mặt già nua có chút đen lại.

Triệu Bân lại viết ra một bản công pháp không hoàn chỉnh, bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy, thế mà hắn vẫn không thể nể mặt mà viết cho ông ta nhiều hơn một chút! Ngươi còn định ép ông đây đến mức nào nữa chứ?
Công pháp đã có, cần đan dược để trao đổi.

Triệu Bân không nói lời nào, thần thái của hắn đã tỏ rõ hết thảy, rằng không phải là hắn không cho ông ta, mà hắn cần đan dược để trao đổi! Dù sao thì người từng ở trong cảnh giới Địa Tạng cũng không khó để kiếm được đan dược, hơn nữa, chỉ dùng một lô đan dược mà có thể đổi được nguyên vẹn một bộ công pháp huyền ảo, rõ ràng là đã được hời rồi.

Chư Cát Huyền Đạo không phủ nhận điểm này.

Sau khi luyện theo công pháp mới, eo và chân của ông ta cũng không còn đau nữa, tinh thần và khí lực trên người ông ta lúc này đã không còn là thứ mà năm xưa có thể so sánh được nữa, nhiều năm gian khổ đã dần dần được rút ngắn lại, tuy không quá nhanh nhưng cũng có thể tính là một quá trình niết bàn lột xác.

Chính vì lẽ đó mà ông ta rất kính trọng và cảm kích sư phụ của Triệu Bân, quả nhiên người đó rất thần thông quảng đại, mới có thể sửa lại nguyên vẹn một bộ công pháp không hoàn chỉnh như vậy.

Có quá nhiều người không thể ăn ngon ngủ yên trong đêm nay.

Giống như là con em của các gia tộc lớn, như Liễu gia cùng những gia tộc khác trong thành Vong Cổ, tất cả đều đang trăn trở về cùng một người: Triệu Bân.

Ngoại tộc căm tức, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Các gia tộc lớn ở trong thành đều cảm thấy bị đe dọa, vì tài năng của Triệu Bân quá đáng sợ.

Còn có một điểm giống nhau, vô cùng ăn ý giữa các gia tộc: phải nhằm vào Triệu gia.

Sự ăn ý này, gia tộc lớn có, mà các gia tộc trong thành cũng có, họ muốn thừa dịp Triệu Bân còn chưa quật khởi mà chèn ép trước, đã có không ít người, ví như Vương Dương của Vương gia, đã nổi lên sát tâm, muốn một lần nữa bóp chết thiên tài này, tránh để lại hậu họa về sau.


Sau bữa ăn, Triệu Bân lui vào trong phòng.

Đợi Liễu Tâm Như chìm vào giấc ngủ, hắn mới dùng chân nguyên bồi bổ khí lực, tới nửa đêm hắn mới len lén ra khỏi cửa phòng, tìm một phòng trống, vẽ phù chú và chuẩn bị trang phục đạo cụ, tiếp tục tích trữ bùa nổ.

Ngày mai là buổi đấu giá, hắn sẽ đi đến đó.

Hắn có Nguyệt Thần, nếu có bảo bối thật trong buổi đấu giá nhất định sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của cô ta, nếu như hắn không đủ bạc để đấu giá thì cũng còn có bùa nổ trong tay.

Trên thực tế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không cầm bùa nổ ra dùng thay bạc, có trời mới biết bùa nổ mà hắn bán ra sẽ bị lưu thông tới chỗ nào, có khi còn bị người khác dùng nó để hãm hại hắn, dẫu sao uy lực của bùa nổ cũng không tầm thường, cảnh giới Chân Linh của hắn quả thật không gánh nổi.

Bùa tốc hành cũng giống như vậy, bùa chú uy lực thế, tự mình giữ lại thì tốt hơn, trừ những người đặc biệt thân cận như tên nhóc mập, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác.

Chíu! Chíu! Chíu!
Khi đang vẽ, hắn chợt nghe thấy thanh âm xé gió vang lên.

Đó là một loạt những mũi tên, không biết là ai bắn, tứ phía đều thấy được, từ bên ngoài bắn vào trong cửa hàng binh khí, mỗi một mũi tên đều có gài một quả pháo, bắn vào cửa hàng binh khí liền ầm ầm nổ tung.


Không bắt được cũng không sao, chỉ cần biết là ai làm là được.

Triệu Bân biết, chính xác mà nói, là Nguyệt Thần biết.

Đây chắc chắn là hành động có chủ đích, từ xa bắn ra mấy mũi tên gài pháo nổ, sau đó liền bỏ chạy.

Tuy tốc độ của Triệu Bân không hề chậm, nhưng lúc hắn chạy ra được ngoài mái hiên thì kẻ đó đã sớm không còn thấy bóng dáng, muốn bắt cũng không thể bắt được nữa.

May mắn thay, không có ai bị thương.

"Vậy là bắt đầu
.

Bình Luận (0)
Comment