Vô Thượng Luân Hồi

Chương 182


“Tăng thêm một ngàn”, Nghiêm Khang mỉm cười bỡn cợt.

“Hai mươi vạn lượng”, Triệu Bân vỗ bàn, đứng phắt dậy.

“Tăng thêm một ngàn!”, khóe miệng Nghiêm Khang thoáng nhếch lên.

“Ba mươi vạn lượng!”
Ánh mắt của Triệu Bân càng thêm hung dữ, câu nói này gần như được gằn từ những kẽ răng, ai có mặt ở đó cũng nghe được tiếng nghiến răng, chắc hẳn hắn đã nghiến răng nghiến lợi lắm.

“Ba mươi vạn, kẻ này điên rồi!”
“E là không sống được mấy ngày nữa, quá cần quả sinh linh để bổ sung thọ nguyên!”
“Thế này lúng túng ghê!”
Không ít tiếng chặc lưỡi vang lên, trùng hợp thế đấy, ngươi muốn nhưng người ta nhất định không chịu nhường.

“Tăng thêm một ngàn!”
Giữa những âm thanh hỗn loạn, Nghiêm Khang lại mỉm cười.

Hắn ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu Triệu Bân tăng thêm lần nữa, hắn ta sẽ dứt khoát lui về.

Tiếc rằng hắn ta không đợi được.

Dưới ánh mắt dõi theo của đám đông, Triệu Bân hít sâu một hơi.

Ban nãy đột ngột đứng dậy, bây giờ hắn lại chầm chậm ngồi xuống, biến mình thành một pho tượng, lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đủ rồi, đây đã là hạn mức của Nghiêm Khang, nếu tiếp tục tăng thì người lọt bẫy là chính mình.

Hiện trường lại rơi vào tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Bân, tăng hay không thì ngươi nói một lời chứ!
Nghiêm Khang cũng nhíu mày.

Nói thế nào nhỉ, cứ có dự cảm không được ổn cho lắm.

“Đạo hữu, ngươi có tăng giá không?”

Qua một hồi lâu, Huỳnh Nham lên tiếng, nhìn Triệu Bân mới vẻ thăm dò.

“Không đủ tiền!”
Triệu Bân hờ hững đáp, lý do này cũng rất chính đáng mà.

Hết ngân lượng rồi thì còn đấu giá gì được chứ.

Nhưng người sáng mắt nhìn vào đều hiểu đây không phải vấn đề về tiền bạc, đây là vấn đề lừa bịp.

Ngươi đào ra một cái hố không nhỏ, chôn luôn thiếu chủ của tộc Huyết Ưng rồi.

“Khả năng diễn xuất này đúng là không còn gì để nói”.

“Lão đạo, có thấy trên đầu lão ta có thêm hai chữ gì không”.

“Ừm, thần bịp!”
Lời nói của Chư Cát Huyền Đạo và lão mập lúc nào cũng rất có học thức.

“Túm lấy một người mà lừa đến chết chắc không ổn lắm nhỉ!”
Đám khách đấu giá nhiều người vuốt râu, ánh mắt họ nhìn Triệu Bân rất kính nể.

Thần bịp ra tay là biết ngay kết quả.

Nói thật lòng, chuyện này cũng không thể trách Triệu Bân được, là do Nghiêm Khang cứ hùng hổ lao lên đấy chứ.

“Chết tiệt!”
Thần thái của Nghiêm Khang không còn bỡn cợt nữa, lại quay về với vẻ dữ tợn như lúc trước.

Hắn ta điên tiết tự tát mình mấy cái trong lòng, đã bảo phải rút lui thật sớm, vậy mà vẫn quá tham lam, sau cùng còn tự đào hố chôn mình.

“Chúc mừng Nghiêm huynh dùng ba mươi vạn lấy được một quả sinh linh”.

Lại đến khung cảnh này, đám con cháu của các gia tộc lớn nháo nhào chúc phúc, mấy chữ “ba mươi vạn” kia được nhấn mạnh rất rõ ràng, đây là thái độ hả hê khi thấy người khác gặp nạn mà!
Phụt!
Nghiêm Khang không thở nổi, lại phun máu thêm lần nữa.


Bị lừa rồi, hắn ta lại bị lừa rồi.

Lúc này, cho dù Nghiêm Khang không muốn đến đâu đi nữa thì hắn ta cũng không thể không thừa nhận thực tế tàn khốc này: hắn ta đã trở thành trò cười lớn nhất của phiên đấu giá này, không ai bì được.

Mặc cho hắn ta thổ huyết, việc đấu giá quả sinh linh cuối cùng cũng hạ màn.

Đám đông có mặt ở đó dường như xem kịch chưa đủ cơn ghiền, thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Triệu Bân, lúc này đây, họ càng lúc càng thấy hai chữ “thần bịp” trên đầu hắn chói lóa hơn.

Lừa đảo là một công việc đòi hỏi kỹ năng.

Dạng như Triệu Bân, nắm bắt chừng mực rất ổn, đã vậy khả năng diễn xuất cũng đỉnh cao, vòng đi vòng lại khiến Nghiêm Khang nhanh chóng sập bẫy, tận ba mươi vạn lượng!
“Nếu còn đấu giá thêm thì phải đề phòng lão ta!”
Quá nhiều người tỏ ra thấu hiểu, tại đây có kẻ bịp bợm, phàm là phiên đấu giá nào có thần bịp thì không thể liều lĩnh lao lên được, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Người ở trên lầu ba kia chính là một cái gương to như cái liếp, tính ra chỉ ba lần đã mất ngay tám mươi vạn lượng rồi.

Hả hê ghê.

Triệu Bân nhắm mắt nghỉ ngơi, lòng vui như trẩy hội.

Đánh ta hả, phá cửa hàng binh khí nhà ta hả, cái giá phải trả tính ra cũng mấy chục vạn lượng, đủ huề vốn rồi.

“Nếu ta đấu giá, ngươi có lừa ta không”.

Thằng nhóc tóc tím chọc chọc Triệu Bân, xem ra đã bị ám ảnh tâm lý rồi.

Ta có đạo đức nghề nghiệp.

Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi tỏ ra thâm thúy.

“Có quỷ mới tin!”
Chỉ trong thoáng chốc mà Chư Cát Huyền Đạo và lão mập đã đánh giá Triệu Bân mười mấy lần.


Mẹ kiếp, vì muốn lừa Nghiêm Khang mà ngươi cũng đầu tư ghê.

Phiên đấu giá tiếp tục.

Không biết về sau, phiên đấu giá sau đó có thêm một hiện tượng kỳ lạ, lúc nào cũng có hai kẻ thích làm khó nhau, cực kỳ nhốn nháo, một người là thần bịp, một người là Nghiêm Khang.

Triệu Bân thì thế nào cũng được chứ Nghiêm Khang không hề ngoan ngoãn.

Cứ gặp khi Triệu Bân đấu giá, hắn ta sẽ là người đầu tiên nhảy ra phá phách.

Xong việc, hắn ta lại bị lừa đến mức không biết trời đâu đất đâu.

Mà Triệu Bân cũng rất giữ thể diện cho Nghiêm Khang, phàm là chỗ nào có đối phương, ắt sẽ có hình bóng của hắn.

Nào, xin mời tiếp tục phần biểu diễn.

Khách đấu giá ở đó bỗng biến thành khán giả, ai nấy chắp tay trước ngực, lặng lẽ nhìn hai người này đấu giá.

Giá cả có lúc cao lúc thấp, nhưng thật thần kỳ vì kết cục lúc nào cũng là Nghiêm Khang bị lừa, có trời mới biết hắn ta đã hộc máu bao nhiêu lần.

Thế nhưng người này vẫn cố chấp lao ra.

Đừng nói gì tới trưởng bối nhà hắn ta, đến cả khách đấu giá cũng không chịu nổi nữa.

Triệu Bân là người điềm tĩnh nhất, lừa phát nào trúng phát đó.

Ta có thần ăn gian mà, gặp ai cũng không sợ.

Hôm nay Nguyệt Thần cũng rất nhàn nhã, cô ta còn chú tâm hơn cả Triệu Bân.

Ai muốn tham gia đấu giá, hạn mức của người đó là bao nhiêu, cô ta biết tường tận, sau đó sẽ báo ngay cho Triệu Bân.

Từ đó có thể thấy, từ trong cốt tủy, vị thần này cũng không phải kẻ ngoan ngoãn, giống như ngày hôm đó đi ăn trộm tiền trang Liễu gia cũng chỉ vì kích thích thôi.

Riêng về điểm này thì cô ta và Triệu Bân hòa hợp đến khó tin.

Hai ngươi phân công rõ ràng, một người phụ trách xem trộm, một người phụ trách lừa đảo, phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn, Nghiêm Khang chính là ví dụ điển hình.

Phụt!
Không biết là lần thứ bao nhiêu, Nghiêm Khang lại hộc máu rồi ngã vật xuống.


“Điều tra, điều tra ngay cho ta!”
Đây là tiếng gầm cuối cùng trước khi hắn ta ngất xỉu, trong âm thanh tràn ngập vẻ phẫn nộ và sát khí.

Đầu óc hắn ta ong ong, bao nhiêu lần như vậy, quả thực đã bị lừa đến chết ngất.

Đáng đời nhé!
Trưởng lão tộc Huyết Ưng chửi thầm, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không đủ khôn ngoan thì đừng lao lên làm gì, phen này thì hay rồi.

Ngân lượng bị lừa hết sạch, mẹ kiếp, ngươi chịu ngoan rồi chứ!
Chậc chậc chậc!
Lâm Tà phát ra âm thanh cảm thán.

Hắn ta quan sát phiên đấu giá này từ đầu đến cuối, thiếu chủ của tộc Huyết Ưng bi đát quá, chọc giận ngay một vị thần bịp, không những mất tiền mà còn mất thể diện.

Phen này thì chắc hẳn bao nhiêu ngân lượng đem theo cũng bị lừa hết sạch rồi.

Lão tiền bối lừa hay ghê.

Ngưu Oanh ngồi rất ngay ngắn, nói năng cực kỳ thấm thía.

Không ai phản bác được câu này.

Thần bịp đã ra tay thì dường như chưa từng thất bại.

“Giải quyết xong một tên”.

Thấy Nghiêm Khang chết ngất đi, cuối cùng Triệu thiếu gia cũng yên tâm được rồi.

Hắn yên tâm chứ khách đấu giá không yên tâm.

Gọi hắn là thần bịp vì người sao tên vậy, hắn túm lấy kẻ nào đó rồi lừa người ta đến chết, lừa người ta táng gia bại sản, kiểu gì cũng phải đề phòng đúng không? Không thể biến mình thành Nghiêm Khang thứ hai được.

Người vui vẻ nhất chắc hẳn là Huỳnh Nham.

Phiên đấu giá Vong Cổ ba năm một lần, cũng chỉ có phen này náo nhiệt nhất, nhiều niềm vui bất ngờ nhất.

Vì bỗng dưng có thêm một kẻ gây rối mà lão ta được hưởng hoa hồng mấy vạn lượng.

.

Bình Luận (0)
Comment