Vô Thượng Luân Hồi

Chương 191


Phiên đấu giá này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi thu đan thọ mệnh ba vân về, tiểu tư lại bưng lên một hộp ngọc khác.
“Vẫn là đan dược”.
Đây là sự ăn ý mà khách đấu giá có mặt tại đó cùng có được.
Quả thực, là đan dược, mùi dược liệu thơm ngào ngạt bay khắp hội trường.
“Đan võ hồn ba vân?”
“Là nó đó, đan dược áp chót đúng thật khác biệt”.
“Lầu đấu giá hào phóng ghê”.
Đan dược vừa xuất hiện là hiện trường lại nóng lên hừng hực.
Vẫn là mấy ông già kia, ánh mắt của người nào người nấy sáng như sao trời, có lẽ vì nhìn chăm chú quá mà chén rượu định đưa tới miệng cũng dừng khựng giữ không trung, một giây sau mới liếm môi thật mạnh, không quên nuốt nước bọt ừng ực.
Không phải chém gió chứ, còn kích động hơn cả khi… nhìn thấy mỹ nữ không mặc quần áo.
“Thứ đồ tốt”.
Triệu Bân lầm bầm, hắn từng nghe nói về đan võ hồn, nghe tên đã biết được khả năng của nó.
Loại đan này được các cao thủ đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Địa Tạng yêu nhất.
Nghe đồn, võ tu đạt đỉnh cao Địa Tạng mà được ăn một viên đan võ hồn thì sẽ có cơ hội để tinh thần lột xác thành võ hồn, tương đương với bước một chân vào cảnh giới Thiên Võ rồi, phối hợp cùng tu vi đạt đỉnh Địa Tạng, hoàn toàn có thể xứng với cảnh giới này.
Các trường hợp ví dụ cũng không phải không có.
Từ khi Đại Hạ khai triều đến nay, có đầy người xuất hiện võ hồn khi đạt tới đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng, trong đó cứ mười người thì hết chín người từng dùng đan võ hồn, có thể thấy ý nghĩa tồn tại của loại đan này.


Khi thực sự xuất hiện võ hồn thì cơ hội tiến tới cảnh giới Thiên Võ cũng lớn hơn rất nhiều.
Thế nhưng, điều này không phải tuyệt đối.
Cũng có rất nhiều cao thủ đỉnh cao Địa Tạng ăn đan võ hồn mà không ngưng kết được võ hồn.
Thế nên, vẫn phải dựa vào cơ duyên.
“Đúng là đồ tốt!”
Ở bên cạnh hắn, lão mập và Chư Cát Huyền Đạo hai mắt sáng ngời.
“Hai người thì thôi, đừng mong nữa”.
Thằng nhóc tóc tím chắp tay trước ngực, đan dược tốt thật đấy, nhưng cũng phải có ngân lượng mới đi tranh giành được.

Ví dụ như Chư Cát Huyền Đạo, đến cả một viên đan Địa Tạng cũng không tranh nổi chứ nói gì tới đan võ hồn? Theo hắn thấy, không có nổi ba mươi vạn lượng thì không thể đạt mức tối thiểu được, mà không có nổi năm mươi vạn lượng cũng không đấu giá được đan võ hồn.
Hắn đoán không sai.
Thực tế cũng đúng y như vậy, Nguyệt Thần đã nói cho hắn biết là loại đan này vô cùng đắt đỏ.
“Đan võ hồn ba vân, không có giá khởi điểm, bắt đầu trả giá!”
Giọng nói của Huỳnh Nham vang lên, bắt đầu phiên đấu giá cho viên đan này.
“Mười vạn”.
Trong phiên đấu giá không thiếu gì những người hào phóng, vừa mở miệng ra đã hét giá mười vạn, khỏi cần nghi ngờ gì nữa, quả thực là một lão bối, mặc y phục đen tuyền, không nhìn ra được dung nhan thực sự, nhưng có thể khẳng định rằng người này là cao thủ đạt đỉnh Địa Tạng, muốn dùng đan võ hồn để thử vận may.
“Mười vạn mà cũng đòi mua đan võ hồn?”
Tiếng cười nham hiểm vang lên, cao thủ Địa Tạng thứ hai đã ra tay, người này cũng rất lắm tiền và hào phóng, thẳng thừng nâng giá lên hai mươi vạn lượng, xong xuôi còn liếc nhìn cao thủ đạt đỉnh Địa Tạng thứ nhất bằng ánh mắt thách thức.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Cũng không biết vì thấy đối phương nên khó chịu quá hay vì tia lửa “tình yêu” tóe ra mà họ chỉ nhìn nhau một tí thôi đã khiến sát khí bùng nổ, trông như sắp đánh nhau ngay tại chỗ.
“Ủa gì?”
Tên mập đen thui hô lên một tiếng, sát khí quá lạnh lẽo, rất nhiều người cũng chịu khổ sở, mặt mũi bỗng chốc trắng bệch, mà hắn ta cũng là một trong số đó, suýt nữa đã bị nội thương.
“Hai vị, định tìm con đường chết đấy à”.
Huỳnh Nham thản nhiên nói, tuy tu vi của lão ta không bằng họ, nhưng ý nghĩa tồn tại cực kỳ quan trọng.

Nếu đã là người chủ trì phiên đấu giá này thì ở chốn ấy, lão ta chính là người to nhất.

Ai dám to gan gây sự thì dù có là cao thủ Địa Tạng đỉnh cao cũng không thể rời khỏi lầu đấu giá này được.
Nếu không ổn nữa thì sẽ lôi quân đội vào đây thôi.
Về điểm này, thành chủ Dương Hùng của thành Vong Cổ sẽ phối hợp vô điều kiện.

Đã tiến vào thành Vong Cổ thì lão ta chẳng sợ gì kẻ gây sự, muốn uống trà thì tới phủ thành chủ nhé!

Khỏi phải nói chứ, câu này của lão ta rất có tác dụng.
Hai cao thủ Địa Tạng định đấm nhau cũng lập tức ỉu xìu, yên phận đến kỳ lạ.
“Ba mươi vạn”.
Chút mâu thuẫn qua đi, gia tộc lớn nhảy vào, từ trên tầng ba có âm thanh vọng xuống.

Những người này chưa từng bị Triệu Bân lừa, cũng không có thù oán gì với Triệu Bân, thế nên mới tránh được một kiếp nạn.
“Năm mươi vạn”.
“Sáu mươi vạn”.
“Bảy mươi vạn”.
Phiên đấu giá đan võ hồn bỗng biến thành trận chiến giữa các gia tộc lớn, ai cũng lắm tiền nhiều của.
Trong hội trường có không ít người phải ôm ngực.
Gia tộc lớn đúng là gia tộc lớn.
Mỗi một lần giá cả tăng lên, trái tim nhỏ bé của các khách đấu giá sẽ nảy lên theo, chỉ nghe mức giá đã thấy đầu óc choáng váng quay cuồng.

Cả đời họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế, nếu chất chồng lên, chắc có thể dựng được một ngọn núi nhỏ.
Khụ! Khụ!
Hai ông già ban nãy định lao vào đọ sức đều bật ra một tiếng ho khan.

Làm sao mà không ngượng ngùng cho được, chỉ với hai mươi vạn đã tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, không ngại tỏa ra sát khí.
Bây giờ nhìn lại, chắc hẳn là thả con tép bắt con tôm.
Mà hai người họ chính là hai con tép đó, vô tình lôi ra được một đám nhà giàu.
Nếu so với nhau.

Hai người này chẳng khác nào hai tên hề, nhảy nhót đã đời rồi thì tìm chỗ nào đó ngồi im như thóc.
Ôi!
Các lão bối đang chuẩn bị đấu giá đều lắc đầu và thở vắn than dài.
Gia tộc lớn gom đủ tài lực cũng rất đáng sợ đấy, chỉ riêng mức giá này đã đủ đập chết vô số người, đám già đầu như họ chỉ như gợn sóng lăn tăn.

Thực lực riêng lẻ của họ rất mạnh, nhưng để đối đầu với các gia tộc thì còn kém xa.
“Tám mươi vạn”.
Doãn Hồn lại nhảy ra, một câu đã tới đỉnh, đây chính là hạn mức của hắn ta.
Phen này thì các gia tộc lớn đình chiến rồi.
Hay nói cách khác, họ lại ẩn mình đi, giữ gìn thực lực cho vật phẩm đấu giá cuối cùng.
“Đã xem nhẹ ngươi rồi”.
Lần này đến lượt Lâm Tà cảm thán.
“Khách sáo, khách sáo!”
Doãn Hồn mỉm cười, ban nãy tham gia đấu giá đan thọ mệnh ba vân chỉ để đánh lừa dư luận, thứ mà hắn ta thực sự cần là đan võ hồn, dùng tám mươi vạn lượng đè đầu quần hùng.
“Hai người này khách sáo như thế, đúng là hiếm thấy”.
Khách đấu giá cảm thấy, dù ngồi chung một chiếc bàn cũng không thấy người ta chửi thề.
“Nếu công bố thân phận của hai ngươi...”.

Bình Luận (0)
Comment