Vô Thượng Luân Hồi

Chương 202


U Lan lầm bầm nói, theo cô ta thấy, đạo hạnh của Triệu Bân tuyệt đối không chỉ có vậy, chắc chắn hắn còn ẩn giấu nhiều chiêu thức hơn nữa.

Kiếm pháp cũng chỉ là một trong số nhiều chiêu thức của hắn, cho dù là vậy cũng đủ khiến Nghiêm Khang khó chịu, tên kia chưa từng đứng vững.
“Hay cho một Triệu Bân”.
Nhiều người trong đám con cháu các đại gia tộc cười khẩy, trong lòng đa phần thấy kinh ngạc.

Con cháu của gia tộc thành Vong Cổ cũng được phen mở rộng tầm mắt, ví dụ như Vương Dương, hắn ta nhíu chặt hàng lông mày.

Hôm nay, nếu không phải tận mắt chứng kiến, làm sao hắn ta tin được rằng tên kia chính là phế vật của thành Vong Cổ? Hiển nhiên là thiên tài cái thế.
“Những ngày tháng này, rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì”.
Người lãnh đạm như Liễu Như Nguyệt cũng khẽ nhíu mày.

Kể từ lần bị phế kinh mạch đó đến nay cũng không quá lâu, Triệu Bân từ một tên vô dụng tu luyện tới cảnh giới Chân Linh tầng hai đã đủ khiến cô ta kinh ngạc, có nhiều bùa nổ như thế cũng khiến cô ta chấn động, bây giờ lại được thêm một lần ngạc nhiên nữa.
Từng có một khoảnh khắc, thần thái của cô ta trở nên mơ màng.
Chắc hẳn là Triệu Bân trong trí nhớ của cô ta đã quay về, vẫn là thiên tài cái thế kia, vẫn tự tin như thế, từ trên cơ thể hắn, cô ta tìm thấy hào quang và tiềm lực vô cùng vô tận.

Đến cả thể Linh thể kiêu ngạo như cô ta cũng phải kiêng dè.
“Tuyệt diệu, đúng là tuyệt diệu!”
“Với tình hình này thì chắc là Nghiêm Khang thua chắc rồi, không thể nào ngăn được đòn tấn công mà!”
“Chuyện này khó nói lắm”.

“Câu này không sai được, Nghiêm Khang có tọa kỵ biết bay kia, con huyết ưng đó hung dữ lắm”.
“Một khi lên trời thì Triệu Bân sẽ biến thành cái bia sống”.
Trên tường thành và phía dưới xì xào bàn tán, có người cảm thán, có người bình luận trận đấu.

Đa số họ cho rằng Triệu Bân không có phần thắng, bởi vì Nghiêm Khang có tọa kỵ biết bay.
“Triệu Bân vô địch, không có đối thủ trong thiên hạ!”
“Đánh cho Nghiêm Khang thành chó luôn!”
Giữa những tiếng bàn tán còn có cả những tiếng hô trợ uy.
Hóa ra là tên mập và nhóc ham tiền, hai kẻ này rất giang hồ, mỗi người cầm một lá cờ đứng trên tường thành, vừa phất cờ vừa hô hào trợ uy cho Triệu Bân, giọng nói cực kỳ vang vọng.

Một người trắng một người đen nghiễm nhiên trở thành cảnh tượng nổi bật.
“Hai đứa khùng dở này”.
Tên nhóc tóc tím ho khan một tiếng, chỗ này chỉ có hai kẻ này chói mắt nhất.
Phụt! Phụt! Phụt!
Bên ngoài hăng hái hô hào, trên võ đài lại cực kỳ máu me.
Máu me ở đây ý nói Nghiêm Khang, muốn thê thảm thế nào có thê thảm thế ấy, toàn thân rất nhiều vết chém, vô cùng chật vật.

Hắn ta bị kiếm pháp của Triệu Bân đánh cho không phân biệt nổi đông tây nam bắc, đầu óc cứ ong ong, mẹ kiếp, ông đây bị hạ gục rồi à?
Rất hiển nhiên, hắn ta bị hạ gục rồi.
Đã vậy còn bị hạ gục rất thảm thương, chiến đấu cùng cấp mà thảm bại đến mức chẳng còn gì.
“Chết tiệt!”
Đám đông trưởng lão của tộc Huyết Ưng sa sầm mặt mũi.
Chủ yếu vì họ đã coi thường Triệu Bân.
Thiếu chủ nhà họ không hề yếu ớt, tại sao lại bị đánh chứ?
Phụt!
Trong lúc này, Nghiêm Khang lại hộc máu, bị một nhát kiếm của Triệu Bân chém bay.

Nếu không vì có căn cơ vững vàng, chắc hẳn hắn ta đã bị chém chết luôn rồi.

Nghiêm Khang cũng có chút đạo hạnh đấy chứ.
“Được, được lắm!”
Nghiêm Khang lảo đà lảo đảo, khóe miệng rỉ máu, nụ cười cực kỳ dữ tợn.
Triệu Bân không nói gì, xách kiếm lao tới.
Cái gọi là thủy độn bùn nhão đã bị hắn phá giải rồi, không bị hạn chế về tốc độ, bước chân của hắn cực kỳ huyền ảo, từng bước tuy chậm, nhưng phía sau cơ thể lại có tàn ảnh.
Như thế, người đời lại được phen kinh ngạc.
Kiếm pháp đã tinh diệu, thân pháp cũng quỷ dị thế này, tên này là cái quái gì thế.

“Dùng bùa nổ đi chứ!”
Tên mập đen thui hô ầm lên, phấn khích hơn cả Triệu Bân.
Một lá bùa nổ có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.
“Nếu có thể dùng được, chẳng lẽ Triệu Bân lại không dùng?”, tên nhóc tóc tím thong dong đáp.
“Nghĩa là sao!”
“Trên người Nghiêm Khang có cấm chế, bùa nổ không có tác dụng gì với hắn”.
“Còn có thao tác này nữa à?”
Tên mập đen thui nhướn mày.
Thế nhưng hắn ta dùng hết thị lực cũng không liếc thấy manh mối gì.
“Tộc Huyết Ưng cũng giỏi bàng môn tà đạo lắm, căn cơ nhiều lắm kìa”, nhóc ham tiền nói: “Từng chịu thiệt vì bùa nổ rồi, làm sao Nghiêm Khang có thể không phòng bị chứ!”
Ngưu Oanh hiểu lờ mờ.
Thế nhưng, Triệu Bân rất rõ ràng, ngay từ thời khắc lên chiến đài, hắn đã nhìn ra được manh mối.

Bùa nổ có điểm yếu, có một loại bàng môn tà đạo chuyên khắc bùa nổ.

Nếu không phải vì thế, mẹ kiếp, hắn đã cho tên này nổ bay đầy trời từ lâu rồi.
“Thiên Nhãn cấm phong”.
Chỉ nghe Nghiêm Khang quát lên một tiếng, hai mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.
Nhắm chuẩn vào Triệu Bân.
Thiên Nhãn của hắn ta không chỉ có thể thi triển ảo thuật, còn có thể niêm phong cách một lớp không khí.
Thế nhưng, cần phải trả giá.
Cơ thể Triệu Bân khựng lại, cứ cảm thấy có sức mạnh kỳ lạ nào đó khóa chặt cơ thể hắn, đến mức quyền cước đang giơ lên cũng dừng khựng giữa không trung.

Bí thuật Thiên Nhãn của Nghiêm Khang rất giống với chú định thân, chẳng qua nếu dùng Thiên Nhãn thì không cần kết ấn.
Thế mới nói, Nghiêm Khang mà đánh bổ trợ chắc chắn rất định.
Còn nếu đánh trực diện, tên này vẫn kém chút đạo hạnh vì cận chiến quá kém.

“Động đậy đi chứ, tại sao lại bất động rồi”.
Nghiêm Khang mỉm cười dữ tợn, xách kiếm đi tới, lộ ra hàm răng trắng ởn.
“Mệt rồi, nghỉ chút”.
Triệu Bân nói, khả năng cầm cố của Thiên Nhãn mạnh hơn chú định thân nhiều.
“Đã bảo rồi, ngươi không thắng nổi đâu”.
Nghiêm Khang mỉm cười nham hiểm.
Chưa dứt lời, tên này đã bổ xuống một nhát kiếm, nhìn uy lực chắc cũng đủ giết người.
“Thế thì khó nói lắm”.
Triệu Bân điềm tĩnh cất lời, niêm phong của Thiên Nhãn tuy mạnh nhưng không khóa được hắn, cùng lắm vì vài ba khoảnh khắc đã bị hắn cưỡng ép mở ra, vừa đúng lúc nhát kiếm của Nghiêm Khang chém tới, hắn nhanh chóng lách mình đi, đồng thời giơ chân tặng cho Nghiêm Khang một cú đạp thật mạnh.
Sức lực của cú đạp này cũng đủ phân lượng đấy.
“Ngươi chết tiệt!”
Nghiêm Khang nổi khùng lên, tức đến độ muốn phá giải phong ấn của cánh tay trái và bùa chú tu vi, thế nhưng bùa chú luôn có giới hạn thời gian, một khi đã khắc vào thì không thể hóa giải trong thời gian ngắn.

Mẹ kiếp, quá ghê tởm, hắn ta đã coi thường Triệu Bân rồi, bị đánh đến mức không kịp trở tay, đến cả niêm phong bằng Thiên Nhãn cũng vô dụng, tên này thực sự là Chân Linh tầng hai hả?
Thời khắc đó, một tiếng kêu của hùng ưng vọng khắp đất trời.
Huyết ưng đang chao liệng trên bầu trời bỗng lao xuống như một luồng huyết quang.
“Phải chém chết ngươi”.
Nghiêm Khang tức giận quát lên, nhún mình vọt lên lưng huyết ưng.
Huyết ưng giang cánh, lao thẳng lên trời..

Bình Luận (0)
Comment