Vô Thượng Luân Hồi

Chương 215


"Đi đâu".

Thanh niên mặc trang phục màu máu tấn công, ánh sáng từ đường kiếm lóe lên bốn phía.

Tốc độ ra chiêu của y không chậm, nhưng Triệu Bân còn nhanh hơn, đường kiếm kia chỉ đâm trúng dư ảnh của Triệu Bân.

"Lão già đáng chết, để mạng lại đây".

Triệu Bân quát lên, hắn bỏ qua thanh niên mặc trang phục màu máu, mụ già cùng với Hắc Bạch Vô Thường, tập trung công kích lão già lưng gù, lão ta đang cầm trong tay một con rối nhỏ đại biểu cho hắn, từ đầu đến cuối đều yểm thuật Áp Tinh lên người hắn, khiến cho hắn không thể nào dốc hết sức chiến đấu.

Lão già lưng gù cười lạnh, nhanh chóng lui vào trong sơn động.

Khi Triệu Bân vừa lao đến, trùng hợp lại có một màn sương đen tràn ra khỏi sơn động.

Đó chính là khói độc.

Hơn nữa, trong làn khói độc lại tràn ra cổ trùng.

"Được lắm".

Triệu Bân phi thân lùi lại, dùng thú hỏa bảo vệ cơ thể.

Ngay lúc đó, ba tia sáng bắn ra, xuyên qua làn khói độc dày đặc, bắn thẳng vào trong động.

Lạ thay, bùa nổ không hề phát nổ.


"Chuẩn bị rất đầy đủ đó!"
Triệu Bân cười lạnh nói, rất hiển nhiên, lão già lưng gù cũng luyện bàng môn tà đạo, mà bùa nổ chính là vật bàng môn tà đạo, uy lực của nó tuy mạnh nhưng không có hiệu quả đối với lão ta, mà không chỉ lão già lưng gù, trên người của bốn kẻ kia nhất định cũng có khắc cấm chế.

Đó là lý do tại sao hắn nói rằng bọn chúng đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Trước khi đến, bọn chúng chắc chắn đều đã tìm hiểu kỹ càng về hắn cho nên mới có thể khắc cấm chế từ trước.

"Ngươi còn dựa được vào cái gì nữa".

Mụ già xảo quyệt cười một tiếng, một tay bấm ấn quyết, thi triển độn thủy, trên khúc sông đục ngầu liền có sóng gió nổi lên, ngập ngụa trên người Triệu Bân, mà nước của khúc sông này cũng không bình thường, có chứa kịch độc, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng có thể bị ăn mòn.

Gầm!
Trước khi thanh niên mặc trang phục màu máu xông lên tấn công, lại có tiếng gầm khác vang lên.

Vẫn là Hổ Gầm Long Ngâm.

Sóng âm làm rung chuyển khúc sông, thậm chí còn chấn mụ già kia văng trở lại.

Ánh mắt của mụ ta tràn ngập kinh hãi.

Quái lạ, tên này thật sự chỉ có cảnh giới Chân Linh thôi sao? Chỉ là một môn bí thuật sóng âm bình thường, sao có thể uy lực đến như vậy? Cấp bậc tinh thần của hắn không khỏi có chút dọa người.

"Độn thủy, ta cũng có thể".

Triệu Bân giễu cợt nói, tay cũng bắt ấn quyết, sóng gió liền nổi lên, va chạm với thú hỏa liền tạo thành một đám hơi nước, hắn ẩn thân ở trong đó màn hơi nước đó, lấy hơi nước che giấu hành tung, mấy kẻ bên ngoài nhất thời đều bị che mắt.

Ngoài ra, hắn còn ném ra một viên pháo lôi quang.

Viên pháo lôi quang này là một thứ tốt, hắn cần nó để thoát ra.

Ầm!
Pháo lôi quang nổ tung, sấm sét bắn ra tứ phía, khiến cho đám người kia chấn động.

Quác! Quác!
Sau đó là tiếng quạ kêu, chính xác mà nói, thì đó chính là Đại Bằng, giống như một cái bóng đen từ trong sương mù bay lên bầu trời với tốc độ cực nhanh.

Chủ yếu là, trên cánh của nó có dán bùa tốc hành.

Tất cả mọi người đều bị lóa mắt bởi viên pháo lôi quang, cho nên không có ai nhìn thấy rõ.

"Đứng lại đó".

Thanh niên mặc trang phục màu máu quát lớn, ngay lập tức giương cung lắp tên.

Chỉ vì không nhìn thấy rõ, cho nên theo bản năng y liền nghĩ Triệu Bân đang ở trên lưng con chim, muốn thoát khỏi vòng vây bằng cách này.

Đừng nói là y, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường và mụ già cũng nghĩ như vậy.


Bốn người đồng loạt tấn công, xích sắt tung ra, trường kiếm đâm tới, ngay cả lão già lưng gù ẩn nấp bên trong sơn động cũng phóng ra ngoài một tia sáng, muốn đánh rơi Đại Bằng trên bầu trời.

Trên thực tế, Triệu Bân không phải ở trên lưng chim, mà là ở dưới lòng đất.

Đại Bằng chỉ bay lên một mình, chẳng qua là để thu hút sự chú ý của bọn chúng, trước đó, hắn ngưng tụ hơi nước, làm mờ tầm nhìn của bọn chúng, dùng pháo lôi quang làm chói mắt bọn chúng cũng chỉ để chuẩn bị cho việc này.

Binh pháp hữu vân, giương đông kích tây.

Vào những thời khắc quan trọng, phương pháp này vẫn dễ sử dụng nhất.

Sự thật đã chứng minh, ba việc mà hắn làm đã khiến cho đám người kia thật sự hỗn loạn.

Đám sát thủ tay nhuốm đầy máu kia đã bị gạt.

Đây cũng chính là một cuộc chiến tâm lý.

Với cục diện năm đấu một, bất cứ ai cũng sẽ muốn thoát ra! Nhưng hết lần này tới lần khác, Triệu Bân đều ngược đường mà đi, để cho Đại Bằng bay lên trời, còn hắn thì chui xuống lòng đất, chờ đợi cơ hội di chuyển.

Chạy trốn hả? Ta sẽ không chạy trốn.

Nếu như không diệt hết trọn ổ thì ông đây cũng không mang họ Triệu nữa.

"Ngăn nó lại".

Lão già lưng gù quát lớn, chui ra khỏi sơn động, ngửa mặt lên trời.

Đột nhiên, trên bầu trời lại vang lên tiếng kêu của diều hâu.

"Còn có thứ khác?"
Triệu Bân đang ở dưới lòng đất cũng bất giác nhìn lên, đập vào mắt của hắn là hai con chim lớn, nói cho đúng thì chúng là hai con diều hâu khổng lồ, có đôi cánh dài từ ba đến năm trượng, lượn trên không trung như hai đám mây đen, trên lưng mỗi con đều có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng vững vàng.

Cũng đúng, hắn có thông linh thú, thế nhân đều biết.


Bây giờ hắn mới nhận ra, trong cuộc ám sát này không hề có trợ chiến trên không, chính là vì phòng ngừa hắn chạy trốn.

Tiếc rằng người tính không bằng trời tính.

Keng!
Tiếng kiếm đột nhiên vang lên, Triệu Bân đã từ dưới lòng đất phóng ra giống như một bóng ma, đường kiếm như sấm sét hung hãn đánh tới, hướng về phía thanh niên mặc trang phục màu máu trước.

"Ngươi! "
Thanh niên mặc trang phục màu máu trợn to hai mắt, con ngươi thì co rút lại, y đã không thể nào tránh kịp được nữa.

Phụt!
Máu văng tung tóe, một sát thủ thiện chiến đã bị Triệu Bân giết chết chỉ trong một kích.

"Ngươi! "
Mụ già biến sắc, không phải hắn ở phía trên sao?
"Tiền bối, lên đường vui vẻ".

Lời nói vừa dứt, kiếm Long Uyên đã đến, một kiếm đưa mụ già lên đường.

"Triệu Bân không có ở đây".

Trên không trung có tiếng rít gào, phía dưới không nhìn rõ, nhưng ở trên không thì lại nhìn rất rõ, đó là tiếng của Đại Bằng, trên lưng của nó không hề có Triệu Bân.

Còn cần ngươi nói sao?.

Bình Luận (0)
Comment