Vô Thượng Luân Hồi

Chương 319


Nếu độc tố không phát tác, thì đến bây giờ hắn cũng không biết.

Cho nên nói, Vương Dương là một nhân tài, tính toán rất tốt và chuẩn xác, có thể khiến Triệu Bân chịu thiệt, cũng không được mấy lần đã bị hắn ta tính toán đến kế thứ hai.

Lần này là vì muốn giết Triệu Bân.

May mà số mệnh của hắn vẫn rất tốt, nếu là cảnh giới Chân Linh tầng thứ tư bình thường e rằng đã bị đưa vào Quỷ Môn Quan rồi.

“Cứ đợi đấy cho ta!”
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, cắm Long Uyên xuống đất, vội vàng khoanh chân, chuyển động chân nguyên, địa hỏa cũng chuyển động, vừa bảo vệ tâm mạch, vừa xua tan độc tố.

Có lẽ đây là một loại độc rất kinh khủng.

Ít nhất, đây là lần đầu tiên Triệu Bân nhìn thấy loại độc này, rõ ràng là trúng độc nhưng toàn thân không hề đau đớn, cũng không hề biết được rồi trong chớp mắt đi đời nhà ma thì đến cơ hội cứu cũng không có.

May mà Nguyệt Thần trông chừng, nếu không thì hắn sẽ chết thảm.

Nghĩ tới Nguyệt Thần, Triệu Bân nhìn Tú Nhi, Nguyệt Thần hẳn đã biết chuyện này từ lâu.

“Đây, cũng là một loại tu hành!”

Một lời nói của Nguyệt Thần ý vị thâm trường.

Đúng thế, cô ta đã sớm biết, ngay vào khoảnh khắc Triệu Bân nhận lấy hộp ngọc, cô ta đã biết trong đó có bùa lôi quang, có kim độc.

Thế nhưng, cô ta lại không nhắc nhở Triệu Bân.

Thỉnh thoảng phải để đồ nhi nếm chút khổ sở, đây là điều nên làm.

Điều duy nhất khiến cô ta không đoán trước được, chính là trên cây kim độc có độc, đúng thật là muốn cố gắng hết sức để giết Triệu Bân mà.

Phụt!
Triệu Bân lại phun ra máu, không biết là do độc tố lây lan hay là do dồn nén cơn giận, sư phụ của hắn đúng thật là rất “yêu thương” hắn! Dù làm gì cũng có thể nói tới chuyện tu hành.

Nhiều lần như thế này nữa, thì chết lúc nào không hay.

Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương cốt va chạm vang lên, sau đó Triệu Bân lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.

Pháp môn luyện thể này, vào lúc quan trọng rất có ích, có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể, tất nhiên cũng có thể loại bỏ độc tố.


Tất nhiên còn phải xem là loại độc tố nào.

Ví dụ như loại độc trong người hắn bây giờ, tốc độ đào thải khỏi cơ thể cực kỳ chậm chạp, nếu là độc dược bình thường thì sẽ rất nhanh, chính vì Vương Dương quá độc ác, muốn giết chết hắn, nên mới bỏ hết vốn liếng như thế này.

“Ông đây không có thù oán gì với ngươi!”
Trong lòng Triệu Bân thầm mắng, nhớ đến lúc cơ thể hắn còn chưa bị đứt gân cốt, khi đó đều gọi nhau là huynh đệ, quan hệ cũng không quá tốt, cũng không quá tệ nhưng không ngờ lại có một người như vậy, đầu tiên là phái người tới trộm cắp tiệm cầm đồ của Triệu gia, sau đó thì lừa hắn tới Vọng Nguyệt Lâu, một loạt việc như vậy khiến hắn trở tay không kịp.

Chính vì thế, hắn mới lừa Vương gia ở buổi đấu giá.

Thế nhưng, cũng không phải không có lý do, chính là vì Vương Dương chọc tới hắn trước.

Nếu đúng vậy, thì phải chuẩn bị một phần đại lễ cho Vương gia mới được.

“Đợi đó, đợi ông đây bình phục!”
Về đêm, khu vườn nhỏ nồng nặc mùi rượu.

Mọi người ngồi quây quần, bầu không khí cũng coi như hòa hợp, duy chỉ có thiếu Triệu Bân, khi mọi người nhìn lại, thì mới phát hiện cái tên đó còn đang bận tu luyện, đúng là một tên nhóc say mê võ đạo, hơn nữa cũng tiến bộ rất nhanh.

Thật ra thì hắn vẫn còn đang chữa thương.

Độc tố trong cơ thể thật khó loại trừ, cũng còn may là chưa ảnh hưởng đến tính mạng.

Muốn thật sự hết bệnh, còn cần khá nhiều thời gian.

.

Bình Luận (0)
Comment