Vô Thượng Luân Hồi

Chương 334

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mà những lời Vân Phượng vừa nói, hắn căn bản cũng không nghe.

Chắc là do cái danh tình thánh của hắn quá lớn, đã truyền đến tai của Vân Phượng, cho nên cô ta mới nói ra những lời này xem như là cảnh cáo, sợ hắn muốn nối lại tình xưa với Liễu Như Nguyệt.

Bầu không khí có chút trầm mặc.

Sắc mặt của Vân Phượng cùng Hoa Dương đều lộ ra vẻ kỳ quái, muốn nói gì thì cứ nói, tại sao phải đi nhét giẻ lau vào trong miệng? Đây là đạo lý gì, xem thường nên không muốn phản ứng bọn ta hay sao?
Dương Hùng thì lãnh đạm hơn so với bọn họ nhiều.

Chuyện tên nhóc này nhét giẻ lau vào miệng lão ta cũng đã thấy nhiều lần, cho nên không còn cảm thấy kỳ quái nữa.


"Sư phụ, sao người lại tới đây?"
Chợt nghe có tiếng gọi trong trẻo vang lên.

Người vừa gọi chính là Liễu Như Nguyệt.

Nghe tin sư phụ đến thành Vong Cổ, cô ta liền chạy tới bái kiến.

Hôm nay cô ta trông rất xinh đẹp, thân mặc một bộ lạc hà tiên y xinh đẹp xuất trần, lả lướt phong hoa.

"Sao, con không hoan nghênh sư phụ tới đây sao?"
Vân Phượng khẽ cười nói, thái độ cô ta đối đãi với Triệu Bân và thái độ cô ta đối đãi với Liễu Như Nguyệt hoàn toàn khác nhau, cũng có thể nói là hoàn toàn ngược lại, cô ta mỉm cười rất ôn hòa, cũng rất cưng chìu, gọi Liễu Như Nguyệt là tiểu nha đầu, Liễu Như Nguyệt chính là đệ tử mà cô ta tự hào nhất.


"Sư phụ nói gì vậy".

Liễu Như Nguyệt mỉm cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thì nụ cười đó đã nhạt đi không ít, cảm giác giống như khi đang nhìn thấy một bức tranh đẹp thì có một vết bẩn xấu xí từ đâu dây vào vậy.

Mà Triệu Bân chính là vết bẩn xấu xí đó.

Hôm đó, nếu như không có Dương Hùng ngăn cản, cô ta nhất định sẽ đánh chết Triệu Bân.

Hoa Dương đi ngang qua, vỗ nhẹ lên bả vai của Triệu Bân, nhìn thoáng qua một cái thì thấy nụ cười của gã rất tươi, nhưng người sáng suốt nhìn một cái, liền thấy được một nét mặt trơ tráo mang ý tứ chế giễu rõ ràng, trên người của gã còn thoáng nhàn nhạt mùi phấn hương, khiến cho Triệu Bân muốn nhảy mũi, thật chẳng khác gì mấy cô nương mặt hoa da phấn.

Hoa Dương nhếch miệng cười, nhẹ nhàng phe phẩy quạt bước đi.

.

Bình Luận (0)
Comment