Vô Thượng Luân Hồi

Chương 346

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đây chính là đáp án của Nguyệt Thần, tới sớm không bằng tới đúng lúc, nếu như Linh Lung không bị dẫn đi, thì đêm nay Triệu Bân đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Đêm càng lúc càng sâu.

Đại Bằng có tốc độ cực nhanh, giống như một bóng đen xẹt qua bầu trời.

"Đây là bản đồ kho báu!"
Triệu Bân ngồi xếp bằng, lật nhìn từng cuốn sách cổ, bên trong đó có ghi chép lại rất nhiều thứ, phân chia thế lực, thiên văn địa lý, tất cả đều có, còn có một ít bí tịch, tuy không quá cao cấp, nhưng cũng không quá hạ cấp, duy chỉ có một cuốn sách cổ màu tím khắc không ít những đường vân, nhìn một cái liền biết đó chính là bản đồ kho báu, nhưng đã bị hỏng mất.

Hắn lại không thể tìm ra đầu mối của phần bị hỏng.

Cất cuốn sách cổ màu tím vào, hắn lại cầm lên một bộ bí tịch.

Đây chính là thuật tàng hình.


Hắn đã nghe qua về môn thuật pháp này, rất thực dụng, là một môn thuật pháp hiếm lạ được bọn đạo tặc rất thích.

Ừm, hắn tất nhiên cũng rất thích.

Lật xem qua, hắn nhắm mắt lại lĩnh ngộ trong chốc lát, môn thuật pháp này cũng cần phải phối hợp với thần chú, cần có thiên phú cực cao mới có thể lĩnh ngộ được thông suốt, một khi hắn học được, chỉ cần hô một chữ “Ẩn” là có thể tàng hình.

"Cũng dễ".

Triệu Bân toét miệng cười một tiếng, ngồi một chút liền trở nên vô hình.

Quác! Quác!
Chủ nhân vui vẻ, Đại Bằng cũng vui vẻ kêu lên một tiếng, tâm linh tương thông!
Dừng!
Triệu Bân đột nhiên nghe được một chữ.

Quác!

Đại Bằng đã lướt qua mảnh rừng từ lúc nào, phải quay ngược trở lại, quanh quẩn trên không trung.

"Đằng kia hình như có người!"
Triệu Bân ngồi trên lưng Đại Bằng nhìn xuống, hai mắt hơi nhíu lại, tuy hắn chưa luyện thành thiên nhãn, nhưng thị lực của hắn vẫn tốt hơn người thường, có thể mơ hồ nhìn thấy có người đang treo ở trên cây.

Chính xác thì đó là một đứa trẻ.

Đại Bằng liền sà xuống chỗ đó.

Triệu Bân lúc này mới thấy rõ.

Đó đúng là một đứa trẻ, là một cô nhóc khoảng hai ba tuổi, mập mạp hồng hào, nó đang treo bắp chân lên nhánh cây ngủ ngon lành, nhờ vậy mới không có té xuống.

"Con nhà ai đây?"
Triệu Bân cảm thấy khá kỳ quái, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, ở đâu ra lại có một đứa trẻ xuất hiện, hắn đã đi lịch luyện nhiều lần, có sự tình gì mà chưa từng thấy qua, thế nhưng chuyện này đúng là lần đầu hắn gặp.

Nguyệt Thần không nhịn được cười, Triệu Bân nhìn không ra, nhưng cô ta thì có thể.

.

Bình Luận (0)
Comment