Vô Thượng Luân Hồi

Chương 37


Hu hu...! Khi Diêm Lão Quỷ nhìn sang, gió lạnh âm u đang thổi thốc, có một bóng dáng trông giống người đang chậm chạp bước ra, cuốn theo hơi lạnh và mùi hôi cực kỳ khó ngửi, giống như mùi thối rữa của thi thể.

“Cương thi?”
Triệu Bân đang bị xách lên cũng thoáng nheo mắt, hắn đã nhìn rõ bóng dáng đó là thứ gì: có nhân hình, nhưng không có nhân dạng, mà giống như một lớp thịt đã phân hủy dính trên bộ xương.

Nhìn vào cơ thể đó còn có thể thấy được sâu bọ đang lúc nhúc trên đó, đã vậy chúng còn sống! Nhìn thôi đã thấy buồn nôn lắm rồi, đáng sợ nhất là con ngươi của nó có màu đỏ thẫm.

“Cương thi biết đi”.

Triệu Bân lẩm bẩm, nghe các lão bối nói, cương thi luôn thẳng đơ, hai tay giơ ra trước mặt và nhảy tưng tưng, chứ vị này thì hay rồi, bước từng bước một ra ngoài.

Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên hắn được thấy cương thi, trông còn đáng sợ hơn những gì các lão bối thường kể, không những âm khí tái nhợt, mà còn thối rữa và bị sâu bọ ăn mọt.

Bởi vì cương thi đến nên hoa cỏ và cây cối xung quanh héo đi bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bao nhiêu tinh khí của thực vật đã bị cương thi hút hết đi rồi.

“Chẳng trách có cỗ quan tài”.

Triệu Bân lầm bầm, cuối cùng cũng hiểu được, vô thức nhìn bốn xung quanh.

Nơi này là núi cao rừng sâu, âm u, ẩm ướt, quê mùa, vả lại quanh năm không thấy ánh mặt trời; theo phong thủy, nó thuộc về nơi cực âm.


Nếu chôn thi thể ở nơi này, thi thể hút hết âm khí, rất dễ xảy ra hiện tượng thi biến.

Hiểu rồi.

Cỗ quan tài ban nãy, khỏi cần nói nữa, nó do cương thi tự mình bật ra sau khi thi biến đấy, vả lại lực đạo khá lớn nên bị hắn bắt gặp.

“Chí ít cũng là thi thể lâu đời vài trăm năm rồi”.

Triệu Bân cũng rất can đảm, đã bị bắt rồi mà vẫn còn tâm trạng để cảm thán; nhưng nếu xét đến mức độ hoành tráng thì cương thi kia vẫn “trên cơ” Diêm Lão Quỷ.

Nhìn sang Diêm Lão Quỷ, thấy lão ta nhíu chặt hai hàng lông mày: lão ta lớn tuổi hơn Triệu Bân, tu vi cũng cao hơn Triệu Bân, kinh nghiệm đương nhiên cũng sâu rộng hơn Triệu Bân.

Lão ta từng thấy cương thi rồi chứ, nhưng cương thi biết đi như thế này thì đúng là lần đầu được thấy, khí thế mạnh mẽ quá đi mất.

“Cứ lui đi đã”.

Diêm Lão Quỷ không nghĩ nhiều đã xách theo Triệu Bân, quay người trốn thoát.

Không phải lão ta sợ cương thi, nếu đánh nhau thì cương thi này không phải đối thủ của lão ta, bởi dù mạnh mẽ đến mấy thì nó cũng chỉ là một cỗ thi thể lâu đời đã thi biến, không có tư tưởng của con người, cũng không có nhận thức như con người.

Chí ít thì nó cũng không thể dùng bí thuật.

Tạm thời rút lui mới là chính đạo, tìm chỗ nào đó để tìm hiểu tên Triệu Bân này đã, cướp sấm sét với bí tịch của hắn, như thế mới là công đức viên mãn.

Soạt!
Lão ta rút lui, cương thi cũng cử động theo, giống như một hồn ma, tốc độ nhanh đến cực điểm, đã vậy còn có một lực hút cực mạnh lấy nó làm trung tâm, mạnh đến mức dù Diêm Lão Quỷ đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương nhưng tốc độ của lão ta cũng giảm đi lực hút.

Không chỉ có vậy, khí huyết trong cơ thể lão ta, bao gồm cả chân nguyên, cũng có xu thế thoát khỏi cơ thể, đều vì lực hút của cương thi, nếu không cẩn thận sẽ bị nó hút hết chân nguyên và khí huyết.

Trước sau chỉ trong một giây thôi, cương thi đã đến, lòng bàn tay khô khốc đó túm lấy Diêm Lão Quỷ từ đằng sau.

Dù nó không có tư tưởng của con người, nhưng bắt lấy dương khí đã là tiềm thức trong cốt tủy của nó rồi.

Diêm Lão Quỷ “hừ” một tiếng, quay người lại, tay trái xách Triệu Bân, lòng bàn tay phải có chân nguyên lưu động, đẩy chưởng ra ngoài cách một khoảng không.

Đùng!
Hai lòng bàn tay va vào nhau, phát ra sấm chớp.


Cương thi bị đẩy lùi vì chấn động.

Mà Diễm Lão Quỷ cũng “hừ” một tiếng, lão ta thực sự đánh giá thấp con cương thi này rồi.

Đừng trông bề ngoài nó chẳng ra làm sao, nhưng lòng bàn tay và lực đạo cực kỳ mạnh mẽ, nó đánh cho xương cánh tay của lão ta đau đớn.

Chắc hẳn nó đã say giấc dưới hầm mộ quá lâu, chắc hẳn cũng đã hấp thu quá nhiều âm khí, cộng thêm một sức mạnh quỷ dị nào đó.

Loại thi thể lâu năm này là khó xử lý nhất.

Soạt!
Gió lạnh thổi điên cuồng, cương thi cuốn theo âm khí lại đến nữa rồi, khoảng cách càng lúc càng gần, lực hút càng lúc càng mạnh.

“Muốn chết thêm lần nữa thì ta thành toàn cho ngươi”.

Diêm Lão Quỷ “hừ” một tiếng, lão ta đã bị chọc giận, tùy tiện quăng Triệu Bân ra ngoài.

Xách theo Triệu Bân sẽ không thể chạy xa được, sớm muộn gì cũng bị cương thi đuổi tới nơi.

Nếu đã như thế, đành phải tiêu diệt cương thi trước.

Keng!
Chưa kịp tiếp đất, Triệu Bân đã nghe thấy tiếng rền của kiếm, hóa ra Diêm Lão Quỷ đã rút kiếm ra khỏi tay áo, có chân nguyên quấn xung quanh, có hàn quang bắn ra tứ phía, một mũi kiếm xuyên thủng cầu vồng.

Cương thi không có suy nghĩ, đương nhiên không biết tránh né, bị kiếm của Diêm Lão Quỷ chọc thủng đầu, miệng vết thương chảy ra chất dịch xanh lè của thi thể với khả năng ăn mòn cực kỳ mạnh.


Kiếm của Diêm Lão Quỷ có phẩm cấp không quá thấp, thế mà cũng bị ăn mòn đến loang loang lổ lổ.

Chừng ấy cũng không là gì, chủ yếu rằng con cương thi này chẳng bị sao hết, nó không có trí khôn nên không biết đau.

Ở khoảng cách gần như thế này, lực hút trở nên vô cùng mạnh, Diêm Lão Quỷ cảm nhận rõ rệt rằng chân nguyên và khí huyết của mình đã bị hút mất khá nhiều, trở thành chất dinh dưỡng cho cương thi, giúp nó mọc ra thêm nhiều thịt thối bao bọc lấy bộ xương bị lộ ra ngoài.

“Con cương thi này kỳ dị quá!”
Diêm Lão Quỷ “hừ” một tiếng, rút kiếm ra và lùi về sau, vừa lùi vừa kết ấn bằng một tay, biến thành một con sư tử đực bằng lửa chắn trước cơ thể, nhào về phía cương thi.

Con cương thi này thì ghê rồi, nó phả ra âm khí, dập tắt con sư tử đực bằng lửa, thậm chí chẳng gợn lên chút bọt sóng nào.

“Nó sẽ không nhắm vào ta đấy chứ!”
Dưới gốc cây cách đó không xa, Triệu Bân ướt sũng sượt bị cái lưới quấn chặt, chỉ có thể cố sức nhúc nhích như một con dòi.

Hắn đã thấy được sức mạnh của con cương thi kia, đến cả Diêm Lão Quỷ còn chịu thiệt thì nếu nó nhắm về phía hắn, hắn chết chắc luôn.

“Thời gian của ngươi không nhiều đâu”.



Bình Luận (0)
Comment