Vô Thượng Luân Hồi

Chương 587


Cảnh tượng này, họ đã gặp rất nhiều lần suốt dọc đường đi.

Vả lại, khi đi ngang qua không ít khu rừng, bên trong cũng cực kỳ nhếch nhác.

“Mùi máu tanh!”
Phượng Vũ khẽ nói, là một võ tu hệ cảm giác nên khứu giác của cô ta rất mẫn cảm.

Dọc đường, càng đi về phía Đông, cô ta càng ngày càng cảm nhận được mùi máu thoảng qua.

Ngoài ra, hình như còn có tiếng chém giết.

Uỳnh! Uỳnh đùng đùng!
Nền đất rung chuyển khiến Triệu Bân và Phượng Vũ phải ngoái đầu nhìn.

Đập vào mắt là khói bụi mịt mùng, thiên quân vạn mã đang lao về phía này.


“Quân đội?”
Phượng Vũ khẽ lầm bầm.

Triệu Bân đứng dậy, dùng hết thị lực của thiên nhãn để trông về phía xa, có thể nhìn thấy một đám mây đen thui đang ùn ùn kéo tới, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ biết đó là một đoàn tọa kỵ biết bay, không phải một hai con, mà là cả một vùng.

Đúng là quân đội rồi.

Bên dưới là lục quân, bên trên là không quân.

Chúng từ hàng vạn dặm xa đánh tới, nhanh như sấm chớp.

“Mau, tránh ra!”
Một ông lão cưỡi trâu quát ầm lên.


Không cần ông ta phải nói, những người chạy nạn, bao gồm cả Triệu Bân và Phượng Vũ đều tránh đường.

Thiên quân vạn mã lao vun vút, nếu dám ngăn cản, sẽ bị giẫm đạp đến thịt nát xương tan.

“Yên Thiên Phong!”
Đôi mắt của Triệu Bân rất hữu dụng.

Từ rất xa đã nhìn thấy thành chủ thành Thanh Phong, ông ta mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa chiến đầy uy phong, phóng đi như một tia sáng, chiếc áo choàng màu đỏ máu tung bay trong gió.

Bên cạnh Yên Thiên Phong còn có Thanh Dao, cô ấy đã cột mái tóc dài lên và cũng mặc áo giáp trên người, trông giống như một nữ tướng quân, uy phong lẫm liệt, toát lên vẻ đẹp vô cùng đặc biệt.

Theo sau lưng họ có đến năm ngàn người.

Không cần hỏi cũng biết nửa quân số của thành Thanh Phong đã là cấp Huyền Dương, cấp Địa Tạng cũng không thiếu, mặt mày ai nấy cũng nghiêm túc, tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Soạt!
Ngựa chiến của Yên Thiên Phong chạy nhanh nhất, ông ta lao đến nhanh như một chiếc cầu vồng vụt qua.

.

Bình Luận (0)
Comment