Vô Thượng Luân Hồi

Chương 727


Không phải tất cả mọi người đều yêu nghiệt như Triệu Bân vậy, chẳng những có tài năng thiên bẩm nghịch thiên mà còn có một sư phụ tốt, tuy luôn gài hắn nhưng đúng là đã dạy cho hắn rất nhiều, xét về nền móng vững chắc thì chắc hẳn cả Đại Hạ này không ai có thể sánh bằng, nếu đối đầu với người cùng cấp bậc thì có lẽ phần lớn đều không phải là đối thủ của hắn.

Ầm!
Trong tiếng sét, Triệu Bân lại đột phá tu vi.

Lẽ ra phải mất khoảng vài tháng nữa mới có thể lên đến tầng thứ chín, nó đến nhanh như vậy vì hắn có trợ thủ rất tốt, đó chính là lão già răng vàng, tạm không bàn đến thuật luyện đan cao hay không cao, cơ duyên mang tặng cũng rất đặc biệt, nếu không có lão ta bỏ nhiều nguyên liệu luyện đan, nhiều tinh hoa tinh túy cho hắn, luyện vào trong người Triệu Bân, cộng thêm nung nóng thân thể thì chắc Triệu Bân đã không thể thăng cấp nhanh như thế.

Tất nhiên, cơn mưa sấm sét này cũng là một cơ hội để… Nước chảy thành sông.

Cơn mưa lớn rơi suốt một ngày một đêm.

Khi trời mưa tạnh thì bầu trời đã đầy sao, bầu không khí mát mẻ và trong lành đến lạ.


Khi Triệu Bân xuống núi thì khiêng theo hai con thú hoang, ánh mắt người trong thôn nhìn hắn đều chứa đầy kính sợ, người có thể đón được sấm sét… Cũng không nhiều, vấn đề là bọn họ lại gặp được một người.

Chẳng bao lâu, mùi thịt hầm cứ bay lượn khắp các ngõ ngách trong thôn.

Bầu không khí vẫn cực kỳ hài hòa.

Đêm nay Triệu Bân vinh quang rực rỡ, tu vi tăng lên, khí huyết cũng dồi dào hơn rất nhiều, dù vẫn còn nội thương nhưng không còn đáng lo ngại, cái chính là võ hồn cũng tinh khiết hơn khi ở tầng thứ tám.

“Tiểu huynh đệ, ta cũng muốn học võ đạo”, một đại hán khôi ngô vạm vỡ cười hơ hớ nói.

Vừa mới nói xong, rất nhiều người tập trung lại, phần lớn là người làm nông trẻ tuổi cường tráng, cũng chẳng vì cái gì, chỉ để lên núi săn thú được an toàn hơn một chút, sợ bị thú hoang cắn chết.


Triệu Bân đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng chim đại bàng, hắn nghe thấy nên ngẩng đầu theo bản năng.

Có thú cưỡi bay ngang qua, đó là bốn con thương ưng khổng lồ, trên lưng mỗi con có một người, hắn biết một người trong số đó, Doãn Hồn của tộc Hắc Viêm, đối thủ một mất một còn của Lâm Tà, thiếu chủ tộc Thiên Dương, cũng giống với Phượng Vũ và U Lan, có duyên gặp mặt.

Từ phương nam bay về phía bắc, có thể thấy họ đang tới Thiên Tông.

Hắn ngước lên, đúng lúc gặp Doãn Hồn cúi xuống, tùy tiện liếc mắt xuống dưới một cái rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ồ, trên con chim đó có người kìa!”
Mấy đứa nhỏ hoảng sợ lên tiếng, đứa nào cũng ngước đầu lên, cực kỳ tò mò.

Triệu Bân đã chuyển tầm mắt về phía bên kia con sông, có người đang lảo đảo đi về phía này, là một đạo sĩ béo trông tai to mặt lớn, cầm phất trần nhưng lại không mặc đạo y, quần áo của lão khiến người cả thôn nhìn mà miệng cứ giật giật.

.

Bình Luận (0)
Comment