Vô Thượng Luân Hồi

Chương 777.8 - Chương 777.778

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 777:


Vì đòn tấn công này mà lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác không khỏi giật mình khi uy lực của nó quá mạnh.

Máu me chợt xuất hiện.

Lão già mặc mãng bào bị đâm trúng, nhưng cũng chỉ là bị đâm trúng thôi.

Nhát kiếm đỉnh cao nhất của Triệu Bân cũng chỉ đâm rách lớp da bên ngoài của lão ta, bất kể Triệu Bân dồn sức thế nào cũng không thể tiến thêm dù chỉ một chút.

Có lẽ vì ác niệm và tà niệm của ma giới đang giở trò, giảm bớt sức mạnh của Phong Lôi nên uy lực từ nhát kiếm của hắn - bất kể là phong hay lôi - đều bị loại bỏ sạch sẽ.

“Quá yếu ớt!”
Lão già mặc mãng bào bật cười man rợ.

Trúng một nhát kiếm từ Triệu Bân, lão ta trả lại cho Triệu Bân một cái tát.


Phụt!
Triệu Bân khẽ rên lên, bay ngược ra ngoài, điên cuồng phun máu.

Ngược lại, lão già mặc mãng bào bị lưỡi kiếm đâm chảy máu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã liền da.

Khả năng hồi phục ngang ngược đến mức đó không chỉ khiến lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác sững sờ mà đến cả Triệu Bân cũng ngạc nhiên.

Giết!
Lão già mặc mãng xà ra tay rồi, cuốn theo sát khí cuồn cuộn lao ra khỏi đàn tế, ngó lơ đám người còn lại, chỉ tấn công một mình Triệu Bân, dùng ma sát hóa thành một thanh đao rồi từ trên trời bổ xuống, thanh đao này rung lên uỳnh uỳnh khiến lỗ tai người xung quanh đau đớn, nó mang theo một thứ ma lực khiến người ta không thể kháng cự được.

Triệu Bân đứng vững, dùng kiếm Long Uyên để đỡ đòn.

Thanh đao ma thuật chém ngay vào kiếm Long Uyên không hề lệch, tạo ra ánh lửa lóe sáng khiến kiếm Long Uyên rung lên, cũng khiến Triệu Bân phụt máu, hai chân run rẩy như sắp quỳ gục xuống.

“Giúp đi!”, lão già râu chữ bát hô lên một tiếng.

Lão ta cũng hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh chứ, nếu Triệu Bân bị tiêu diệt, hai người kia cũng không chạy nổi, thế nên hợp lực giết lão già kia mới là điều đúng đắn.

Tên này đứng rất xa, hai tay chập lại, dùng một bùa chú khổng lồ rất bàng môn tà đạo đập lên người lão già mặc mãng bào qua không gian.

“Kiếm quyết: Kim Quang Toản!”
Tên trộm cũng không rảnh rỗi, một lưỡi kiếm vừa dài vừa mảnh lao ra khỏi tay áo của hắn ta, được hắn ta nắm chặt lại, vài ba bước chân đã lao ra tấn công.

Thanh kiếm dài của hắn ta giống như một luồng sáng màu vàng, tuy hắn ta bị lác nhưng nhắm vẫn chuẩn lắm, một mũi kiếm chọc ngay vào lưng lão già mặc mãng bào.

Một loạt thao tác như hổ như rồng, thế nhưng sát thương gần như bằng không.

Câu nói này mà để miêu tả tên trộm mắt lác thì hợp đến mức không thể hợp hơn được nữa.

Nhát kiếm mà hắn ta tự nhận là mạnh nhất và hoa lệ nhất thậm chí không phá nổi hàng phòng ngự của lão già mặc mãng bào, chỉ có lá bùa của lão già râu chữ bát có tí uy lực, khiến lão ta phải hừ một tiếng.


Chương 778:

“Cút!”

Lão già mặc mãng bào quát lên, sát khí ào ào tuôn ra khiến tên trộm mắt lật nhào, đồng thời làm lá bùa của lão già râu chữ bát nát tươm, không phải vì đòn tấn công của hai người này không đủ mạnh, mà vì lão ta đã bị ma hóa, khả năng chiến đấu rất bá đạo.

Uỳnh!

Triệu Bân gắng gượng chống đỡ bằng ma đạo, bay ra sau để trốn.

Thế nhưng lão già mặc mãng bào còn nhanh hơn, như hình đuổi theo bóng, không đợi Triệu Bân đứng vững, lão ta bồi thêm một nhát. Triệu Bân không dám đỡ lại, lách mình tránh né, một chưởng uy long vỗ lên lồng ngực của lão ta. Đòn tấn công của hắn cũng đủ lực đấy, chí ít thì đánh vỡ được chân nguyên hộ thể của lão già mặc mãng bào.

Tiếc rằng không tạo ra tổn thương nào thực sự cho đối phương.

Chân nguyên hộ thể không phải trò đùa, nó đã giảm bớt tám phần công lực của chưởng này.

“Ngươi, còn có thể cho lão phu… bao nhiêu trò vui đây?”

Lão già mặc mãng bào không hề lo sợ, chân nguyên hộ thể đã vỡ lại được ma sát bổ sung ngay. Lão ta vung đao chém tới, uy thế không hề giảm mà còn tăng lên, ma hóa không tầm thường, ma khí rất nặng.

Keng! Đùng! Keng!

Đao và kiếm va chạm tạo ra tiếng vang giòn giã.

Vị ma đầu kia với ma đạo bên này bắt đầu một trận đại chiến, một người kiếm pháp siêu đỉnh, một người không có quy tắc, một người theo đuổi kỹ thuật, một người đánh dùng sức mạnh để tấn công. Vì trạng thái nhập ma của lão già mặc mãng bào mạnh hơn Triệu Bân, đánh được mà chịu đòn được, lại còn không biết đau nên không cần phòng ngự, cứ tấn công là xong.

Cục diện trận đánh rất dễ nhận ra.

Triệu Bân rơi vào thế hạ phong, bị áp chế về trạng thái, đồng thời cũng bị áp chế về tu vi. Sau khi hòa mình vào dòng nước ma quái của ao máu, bây giờ lão già mặc mãng bào đã là cao thủ cảnh giới Địa Tạng, tuy mới ở tầng một, nhưng cũng đủ đáng sợ rồi.

“Kẻ ăn gian đúng là thứ súc sinh!”

Lão già râu chứ bát xách thanh kiếm, nhếch miệng cảm thán.

Bất kể là lão già mặc mãng bào hay Triệu Bân đều mạnh đến mức khó tin, quan trọng nhất là Triệu Bân mới ở cảnh giới Chân Linh? Cách cả một cảnh giới lớn mà hắn dám đối đầu với cao thủ Địa Tạng.

“Cứ cảm thấy ta như một trò đùa!”

Tên trộm ho khan một tiếng, không có so sánh thì không thấy đau thương. Tên cẩu thả như hắn ta còn chẳng chặn nổi ma sát của lão già mặc mãng bào chứ đừng nói gì đến chiến đấu. Triệu Bân thì giỏi rồi, có thể đối đầu trực diện với lão ta. Không phải chưa từng gặp võ tu cảnh giới Chân Linh nào giỏi đánh đấm như vậy, nhưng yêu nghiệt như Triệu Bân thì đúng là mới thấy lần đầu.

chapter content

Bình Luận (0)
Comment