Vô Thượng Luân Hồi

Chương 867


“Không đơn giản”.

Triệu Bân khẽ thì thào, hai mắt híp lại.

Thanh niên áo trắng đó không hề đơn giản, cả người tràn ngập khí huyền dị, từng đó thôi là đủ bất phàm rồi, có lẽ nó được di truyền lại, hắn ta không phải là cảnh giới Huyền Dương bình thường, điều đó có thể nhận ra từ khí chất.

Hắn từng gặp được nhiều người thế này rồi, chẳng hạn như Lâm Tà thiếu chủ Thiên Dương, hoặc là Doãn Hồn thiếu chủ Hắc Viêm.

Liếc ra đằng sau thanh niên đó, là một cô gái áo tím.

Cô gái đó đang rất tức giận, tay cứ lăm lăm thanh kiếm đuổi giết không tha, dưới ánh trăng, đôi mắt trong suốt đó còn cháy hừng hực ngọn lửa, đôi gò má xinh đẹp đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay tức giận, đuổi tới đâu mắng tới đó, đuổi tới đâu đánh tới đó, chẳng hề nể nang gì.

Soạt!
Thanh niên áo trắng lướt qua như một cơn gió, còn nhanh hơn cả thỏ.

Khi đi ngang qua Triệu Bân và râu chữ bát còn liếc sang nhìn bọn họ một cái.

Xong việc bèn lướt qua sông Vong Xuyên.

Sau đó chính là cô gái áo tím cũng lướt qua đuổi theo.


Cô gái đó cũng là cảnh giới Huyền Dương, hơn nữa còn không phải là cảnh giới Huyền Dương bình thường, Triệu Bân có thể ngửi thấy khí huyết mạch từ người cô ta, chắc chắn đó là huyết mạch đặc biệt, chẳng qua nồng độ của nó… Hơi loãng, khá giống với Xích Yên và nhóc tóc tím, với Liễu Tâm Như thì không bằng.

“Chậc chậc chậc, không ngờ lại đổi một người khác, thằng nhóc đó cũng có phúc phần đấy”.

Râu chữ bát chậc lưỡi, liếc mắt nhìn sang, đó là thanh niên áo trắng.

“Ông biết hả?”, Triệu Bân nói.

“Tư Không Kiếm Nam, hai chữ sau là chữ trọng điểm… Đọc ngược lại*”.

(Đồng âm với từ người đàn ông xấu xa, lăng nhăng).

“Tên rất hay”.

“Đúng là tên rất hay, nhưng nhân phẩm thì chẳng ra làm sao cả”.

“Đến mức nào cơ”.

Triệu Bân tiện miệng hỏi thử, sau đó tiếp tục nghiên cứu phân thân.


“Tên đó chẳng có cái gì nhiều, chỉ có bạn gái cũ là vô số”, râu chữ bát khoanh tay nói: “Có thể nói là trong bán kính trăm mét này, chắc chắn sẽ có một người bạn gái cũ của hắn, hết cách rồi, người ta đẹp trai”.

“Trông ta cũng tạm được", Triệu Bân lại đáp một câu.

“Ngươi thì dẹp đi, chẳng có gì liên quan tới chữ đẹp cả”, râu chữ bát liếc nhìn Triệu Bân.

Triệu Bân không nói gì nữa, đúng là mặt hắn bây giờ khá là đại trà, là kiểu có thể bốc ra được cả nắm trong đám đông ấy, nhưng mặt hắn trước kia khá là tuấn tú.

Đó là sự thật, Nguyệt Thần cũng có thể làm bằng chứng.

Đồ đệ của Tú Nhi cũng có duyên với con gái lắm chứ.

Đoạn nhạc đệm trôi qua, tốc độ của hai người lại nhanh hơn, bùa tốc hành còn nhiều, rất nhiều, râu chữ bát thì chán đến chết được nhưng Triệu Bân vẫn tiếp tục di chuyển, trên đường thì tập trung nghiên cứu thuật phân thân, cũng có hiệu quả rồi.

Màn đêm lặng lẽ qua đi.

Đêm đó cũng không hề yên tĩnh chút nào.

Bọn họ lại đụng trúng người đuổi bắt Mộng Điệp mấy lần, hai người còn đánh một trận, không đánh lại thì chạy, không phải là họ không thể đánh nổi, mà là không thể gánh nổi cảnh bị đánh hội đồng.

Bảy tám Huyền Dương tầng cao nhất, ai mà chơi cho lại, cũng may là hai người chạy khá nhanh, cả con đường đầy bão táp cuối cùng cũng kết thúc.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.

.

Bình Luận (0)
Comment