Vô Thượng Luân Hồi

Chương 89


“Đa tạ!”, Triệu Bân nở nụ cười mệt mỏi.

Nữ thích khách không hề đáp lời, cô ta lảo đảo đứng dậy, vẫn ôm lấy cánh tay phải đang chảy máu ròng ròng, loạng choạng bước tới trước thi thể của ông già lưng gù, sau cùng không trụ nổi nữa, “bụp” một tiếng ngã vật xuống đất.

Sau đó, cô ta liên tục lục lọi trên cơ thể ông già lưng gù.

“Độc à?”
Bấy giờ Triệu Bân mới phát hiện ra, cả cánh tay phải của nữ thích khách đã chuyển sang màu đen, máu chảy ra cũng là máu đen, không cần hỏi cũng biết cô ta đã trúng loại kịch độc mà chân nguyên không thể nào đẩy ra được.

Phen này chắc hẳn cô ta đang tìm thuốc giải trên cơ thể ông già lưng gù.

“Chẳng trách cô ta cứu mình”.

Không có lợi ích thì không ân cần, không có mục đích nào đó thì đâu thể liều mạng tới bổ thêm một nhát kiếm.

“Thuốc giải, thuốc giải, thuốc giải!”
Ở bên này, nữ thích khách vẫn đang tìm, tóc tai rũ rượi, tay chân luống cuống như người tẩu hỏa nhập ma vậy.

Còn về việc có tìm được không, vậy thì phải xem ý trời rồi.

Ông già lưng gù đáng sợ đến mức nào chứ, đến cả một người đạt cảnh giới Huyền Dương như ông ta còn không ra hình người vì vụ nổ.

Cho dù có thuốc giải, chắc hẳn đã tan nát rồi, có khi là rơi vãi ở chỗ nào đó trong rừng cây, không dễ gì tìm được.

“Là mày đây rồi!”
Khi Triệu Bân nhìn sang, nữ thích khách đang mỉm cười mừng rỡ khi tìm được một cái bình ngọc phỉ thúy từ trên thi thể của ông già, tuy nó đã vỡ, nhưng thuốc viên vẫn còn bên trong, hiển nhiên đây là thuốc giải, có thể cứu mạng.

Tiếc rằng cô ta bị thương quá nặng.

Cũng có thể vì trúng độc quá lâu, thuốc giải vừa đưa tới bên miệng thì cô ta đã chết ngất rồi.


Triệu Bân thấy vậy bèn nhét vào miệng thay cô ta.

Đến lúc này, hắn cũng không đứng nổi nữa, phải vịn tay vào vách đá để ngồi xuống, nhưng vẫn không quên lấy thuốc bột hóa thi ra để tiêu hủy thi thể của ông già lưng gù.

Hắn ho khan một tiếng, có vẻ khá xấu hổ khi đã đề cao bản thân, đồng thời đánh giá thấp ông già lưng gù.

Bao nhiêu lá bùa nổ mà không thể giết chết được ông ta, nếu không có nữ thích khách, chắc hẳn hắn đã xuống hoàng tuyền rồi.

Thế nhưng, cứu được bao nhiêu người như thế, cũng xứng đáng.

Không biết Ngưu Oanh và thôn dân ở Ngưu Gia Trang đã thoát khỏi nguy hiểm chưa.

Không lâu sau đó, ngọn lửa bùng lên.

Triệu Bân ngồi bên cạnh đống lửa, mệt mỏi vận dụng công pháp để trị thương, bởi vết thương của hắn thực sự rất thê thảm.

Nữ thích khách cũng ở đây.

Dùng xong dược hoàn, độc của cô ta đã được giải, nhưng mặt mũi vẫn trắng bệch, khí tức cũng yếu ớt, hình như còn mơ thấy ác mộng.

Trong giấc ngủ mê man, cô ta trông rất đau khổ, thỉnh thoảng còn nói mớ.

Điều kỳ lạ hơn là chân nguyên của cô ta đang từ từ tiêu tán.

Sở dĩ gọi là “tiêu tán”, bởi vì chân nguyên giảm bớt từng chút một, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

“Thứ công pháp gì kỳ dị thế”.

Hai mắt Triệu Bân khẽ nheo lại, đan điền của nữ thích khách không bị vỡ, chắc hẳn đây là do một loại công pháp kỳ dị nào đó.

“Không, đừng mà!”
Nữ thích khách đang ngủ say thì đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, lập tức nắm chặt thanh kiếm, nhìn Triệu Bân với vẻ đề phòng.

Chắc hẳn cô ta thực sự hết hơi hết sức rồi, bàn tay cầm kiếm cũng run run.

Trông mình đáng sợ thế à?
Triệu Bân không nói gì, một tiếng ho khan đã nói thay tất cả.

“Cũng có thể là quá đẹp trai!”
Lầm bầm một tiếng, Triệu Bân đứng dậy bỏ đi, trạng thái của hắn chẳng khá hơn được, đi cũng chẳng vững.

Khi quay lại, hắn ôm theo một đống quả dại.

Triệu thiếu gia cũng biết điều lắm, đưa cho nữ thích khách một quả.

“Không đói!”
Nữ thích khách hờ hững đáp, không lẫn một tia cảm xúc nào.

Ọc ọc ọc!
Hiển nhiên âm thanh này không phát ra từ bụng của Triệu Bân, hắn đang cầm một quả đào cắn ngon lành mà.

Bầu không khí thoáng lúng túng.


Nữ thích khách vẫn đưa tay ra nhận lấy quả dại, chắc hẳn cô ta đói lắm rồi nên ăn ngấu nghiến.

“Thêm quả nữa nhé?”
“Ngươi cứu ta, ta cũng cứu ngươi, chúng ta không ai nợ ai”.

Lời nói của nữ thích khách vừa hờ hững vừa lạnh lùng.

“Được thôi”, Triệu Bân gặm đào rồi tìm chỗ nào đó để trị thương.

“Cảnh giới Chân Linh mạnh quá”.

Nữ thích khách lầm bầm, trong trận chiến trước đó, cô đã nhìn rõ, bản thân mình coi thường tên Chân Linh tầng một này quá.

Hắn không chỉ có thân pháp huyền diệu, còn biết đến thuật độn thổ, vừa có sấm sét vừa có thú hỏa, đồng thời còn có cả đống bùa nổ.

Nếu không nhờ Triệu Bân cho nổ bùa đến mức ông già lưng gù tàn phế, cô ta cũng không dám bồi thêm một nhát kiếm.

Đợi khi thu hồi ánh mắt, cô ta mới nhìn lên bầu trời đêm.

Ánh trăng đêm này quá thật hoàn hảo, là một vầng trăng tròn trong veo.

Chính vì trăng tròn nên chân nguyên của cô ta mới tiêu biến.

Triệu Bân đoán không sai, quả thực là do công pháp của cô ta, mỗi dịp trăng tròn, chân nguyên sẽ tiêu tán hết sạch.

Leng keng!
Âm thanh của xích sắt va vào nhau nhanh chóng vang lên.

Nữ thích khách thậm chí dùng một sợi xích sắt để khóa tay và chân của mình lại.

“Đây là cái quái gì thế”.

Triệu Bân thu hồi tầm mắt, lòng thấy hoài nghi, cũng không hiểu gì.

“Thiếu chủ!”
Đột nhiên, một tiếng hô vang lên từ phía sau.


Sau đó là tiếng gió soạt soạt.

Khỏi cần nói cũng biết có võ giả đang tiến về phía này, đồng thời số lượng còn không ít, tu vi cũng không thấp, nghe sóng âm là có thể nhận ra.

Tiếng gọi “thiếu chủ” chắc chắn là gọi thanh niên áo tím bị nổ tung thành tro bụi trước đó.

“Âm hồn bất tán”.

Triệu Bân đứng phắt dậy, quay người chạy nhanh như sấm rền gió dữ.

Không phải hắn sợ, mà là sợ mất mật luôn.

Với trạng thái, đừng nói là cảnh giới Huyền Dương, cho dù chỉ là một kẻ ngấp nghé cảnh giới Chân Linh cũng có thể đạp chết hắn.

Ưm!
Ở phía sau, nữ thích khách cũng lảo đảo đứng dậy, đừng nói là trốn, cô ta muốn đứng cũng không đứng vững.

Chẳng lẽ khó tránh được kiếp nạn này sao?
Cô ta lầm bầm, chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, dù chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng lạnh đến thấu xương.

Cô ta run lẩy bẩy, yếu ớt đến mức khiến người ta thương xót.

Cô ta lần mò trong ngực tìm được một viên thuốc độc màu đen, ai làm sát thủ cũng sẽ có.

“Thế mà quên mất ngươi”.

Trong lúc mơ màng, một âm thanh gấp gáp phá vỡ suy nghĩ của cô ta.

.

Bình Luận (0)
Comment