Vô Thượng Sát Thần

Chương 1014

Mấy tức trước đó, đám người nhìn thấy Sở Nhạn Nam hướng Tiêu Phàm tới gần, rất nhiều người đã lộ ra vẻ không đành lòng, bọn hắn biết rõ Sở Nhạn Nam là không có khả năng tuỳ tiện buông tha Tiêu Phàm.

Rất nhiều người không đành lòng nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn thấy cảnh Sở Nhạn Nam tra tấn Tiêu Phàm.

Diệp Thệ Thủy, Tô Cổ Tông, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất, Tô Mạch Hàn cũng đều khẩn trương tới cực điểm, Diệp Thệ Thủy trong lòng hơi trầm xuống nói:

- Tiêu Phàm, ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng, hi vọng ngươi có thể sáng tạo kỳ tích!

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên, ngay sau đó, trên người Tiêu Phàm đột nhiên tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ, như là biển cả gào thét, hướng về bốn phương tám hướng mãnh liệt đi.

- Cái này?

Đám người lộ ra vẻ kinh hãi, kinh ngạc nhìn một màn phía xa.

Giờ khắc này, nguyên bổn Tiêu Phàm đã tự hủy Hồn Hải vậy mà đột nhiên như mãnh thú bộc phát, từ thể nội bản thân rút ra ba cây Long Văn Kim Châm, trở tay liền đánh vào thể nội Sở Nhạn Nam.

Con ngươi Sở Nhạn Nam bỗng nhiên co rụt lại, trên mặt lộ ra bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, không đợi hắn phản ứng, hắn nắm lấy đao thủ đột nhiên bị một đạo lợi mang chém xuống, máu tươi bay vụt.

- A ~

Một trận tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng tứ phương, lúc đám người nhìn lại, lại phát hiện Tiêu Phàm chẳng biết lúc nào đã một tay bóp lấy cổ Sở Nhạn Nam.

Một màn này phát sinh quá nhanh, đám người căn bản không phản ứng kịp.

Tiêu Phàm không phải tự hủy Hồn Hải, phế tu vi sao? Hắn làm sao còn có sức phản kháng?

Rất nhiều người không khỏi xoa xoa con mắt, trước đó Tiêu Phàm một kiếm xuyên thủng Hồn Hải, vậy nhưng không phải giả!

Một hai người ngược lại là có khả năng đồng thời hoa mắt, nhưng nơi này chính là có mấy vạn người a, chẳng lẽ tất cả mọi người hoa mắt?

Một người Hồn Hải bị hủy làm sao có thể trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu?

Nếu như không phải chân thực nhìn thấy, tất cả mọi người đều sẽ không tin tưởng, nguyên bổn Tiêu Phàm sẽ chết vậy mà trong nháy mắt nghịch chuyển!

- Tam Ca không có việc gì? Hắn không có việc gì!

Trong mắt Quan Tiểu Thất lóe lên một tia kinh dị, sau đó quỳ trên mặt đất cười ha hả, nước mắt cũng nhịn không được nữa chảy ra, hiển nhiên là vui đến phát khóc.

Bàn Tử mỉm cười, hơi nước trong nháy mắt bốc hơi, nếu như nhìn kỹ mà nói, thân thể Bàn Tử hơi run rẩy một chút, nhìn thấy huynh đệ mình còn sống, hắn như thế nào không cao hứng.

Không chỉ là hắn, Tô Mạch Hàn, Tô Mạch Huyên cũng là kinh hỉ không thôi, Tô Cổ Tông lại là ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm thở dài nói:

- Ta lại bỏ lỡ một cơ hội tốt kết giao với hắn.

Nguyên bản Tô Cổ Tông đã sớm chuẩn bị ra tay giúp Tiêu Phàm, chỉ là sự tình cũng không phát triển dựa theo hắn suy nghĩ, Tiêu Phàm không có trực tiếp cùng Sở gia khai chiến.

Mà là Sở Nhạn Nam dùng huynh đệ Tiêu Phàm đến uy hiếp hắn, xem như một ngoại nhân, hắn lại có thể làm gì chứ, chủ yếu nhất là Diệp Thệ Thủy đều không mở miệng, Tô Cổ Tông càng không biết làm sao xuất thủ.

Về sau, khi thấy Tiêu Phàm tự hủy Hồn Hải, Tô Cổ Tông đã triệt để từ bỏ Tiêu Phàm, Hồn Hải bị hủy, coi như cứu Tiêu Phàm còn có ý nghĩa gì?

Nhưng mà Tiêu Phàm vẫn như cũ vượt quá hắn dự liệu, vậy mà lần nữa tuyệt địa phản kích.

- Ngươi lại sáng tạo kỳ tích.

Diệp Thệ Thủy tâm căng cứng rốt cục buông lỏng xuống, trong lòng hắn đang tự hỏi một vấn đề, Tiêu Phàm là như thế nào sống sót?

- Tiêu Phàm, thả con ta ra!

Một tiếng quát như sấm vang vọng trời cao, Sở Tam Sinh trên không trung phẫn nộ gào thét, nụ cười trên mặt hắn sớm đã biến mất không thấy gì nữa, chiếm lấy là phẫn nộ và không tin.

Hắn cũng đã kiểm tra tình trạng cơ thể Tiêu Phàm, Tiêu Phàm xác thực không có bất kỳ tu vi cho nên mới mặc cho Sở Nhạn Nam tra tấn Tiêu Phàm, nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm lại đột nhiên bạo khởi.

Đừng nói là hắn, chính là mấy lão giả tới gần Sở Nhạn Nam cũng không biết làm sao, bọn hắn đều là nắm giữ thực lực siêu việt Chiến Đế đỉnh phong a, vậy mà không phát hiện vấn đề Tiêu Phàm.

- Còn dám tiến lên một bước, ta lập tức làm thịt hắn!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, ngẩng đầu khinh thường nhìn Sở Tam Sinh một cái.

- Ngươi dám?

Sở Tam Sinh mắt như chuông đồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Phốc!

Một tiếng vang giòn, chỉ thấy Sở Nhạn Nam một cái tay khác cũng bị Tiêu Phàm một đạo Kiếm Chỉ chém xuống, ngay sau đó hai đầu cánh tay tại hư không nổ tung, hóa thành vô số huyết vũ tràn ngập hư không.

Đây chính là Tiêu Phàm đáp lại đối với Sở Tam Sinh, đám người thấy thế, không khỏi hít một hơi lạnh.

Tiêu Phàm quả nhiên vẫn là Tiêu Phàm, vẫn bá đạo như cũ, chỉ là bây giờ ở trong mắt tất cả mọi người, loại bá đạo này cũng không phải là cuồng vọng mà là khí chất.

Những kẻ trước đó đó khinh thường Tiêu Phàm, cái nhìn trong lòng đối với Tiêu Phàm cũng phát sinh chuyển biến to lớn.

- Ngươi nói ta có dám hay không?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay một chiêu, chuôi đoản đao lập tức rơi trong tay hắn, chính là đoản đao Sở Nhạn Nam trước đó chuẩn bị dùng để đối phó Tiêu Phàm.

Nhìn Sở Nhạn Nam, trong mắt Tiêu Phàm nhe răng cười, hắn một tay nhấc lấy cổ Sở Nhạn Nam, lạnh giọng nói:

- Ngươi không phải có biện pháp giết chết ta sao?

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đưa tay chính là một đao, hung hăng vạch ở trên người Sở Nhạn Nam, máu tươi bắn ra, Sở Nhạn Nam đau nhức nhe răng trợn mắt, nhưng mà căn bản không thể động đậy.

- Tiêu Phàm, ngươi tự tìm cái chết!

Sở Tam Sinh phẫn nộ gào thét.

- Sở Tam Sinh, sự tình giữa tiểu bối liền để bọn hắn tự mình giải quyết, chúng ta đời trước cũng không cần phải nhúng tay.

Lúc này, một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại là Diệp Thệ Thủy lách mình xuất hiện cách Sở Tam Sinh không xa, Tiểu Ma Nữ đã giao cho Diệp Lâm Trần trông nom.

- Ngươi!

Sở Tam Sinh kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, hắn rất muốn đáp lại, nhưng mà câu nói này đúng là hắn trước đó nói với Diệp Thệ Thủy, bây giờ bị Diệp Thệ Thủy trả lại, Sở Tam Sinh nhất thời không biết làm sao.

- Ngươi không phải nói để cho ta sống không bằng chết sao?

- Ngươi không phải muốn để cho ta cùng huynh đệ ta thiên đao vạn quả sao?

...

Phía dưới, Tiêu Phàm tựa như căn bản không có nghe được Sở Tam Sinh nói, lại từng đao từng đao trảm trên người Sở Nhạn Nam, mỗi một câu nói, trên người Sở Nhạn Nam liền có một vết đao.

Thân thể Sở Nhạn Nam đã sớm bị máu tươi thẩm thấu, toàn thân kịch liệt co quắp, hiện tại cho dù Sở gia có thể cứu sống hắn, đoán chừng cũng là một tên phế nhân.

Đám người con ngươi thập phần bình tĩnh, không có một người cảm thấy Tiêu Phàm tàn nhẫn, trước đó Sở Nhạn Nam không phải cũng là dạng này ứng phó Quan Tiểu Thất sao? Không phải cũng là dạng này bức bách Tiêu Phàm sao?

Tiêu Phàm hiện tại chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi, có cái gì tàn nhẫn?

Thậm chí rất nhiều thanh niên nhiệt huyết càng là cảm giác kích tình, bọn hắn có loại cảm giác thân lâm kỳ cảnh, tựa như từng đao trảm trên người Sở Nhạn Nam là bọn hắn.

Trước đó bị Sở Nhạn Nam áp bách, cỗ lệ khí trong lòng rốt cục phát tiết đi ra, thực không phải hả giận bình thường.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại, nhìn vết đao trên người Sở Nhạn Nam, mọi người không khỏi lạnh run.

- Hết thảy 1323 đao!

Có người hiểu chuyện mở miệng, bọn hắn một mực đếm lấy mỗi một đao Tiêu Phàm lưu lại trên người Sở Nhạn Nam.

Những người khác nghe vậy hít một hơi lạnh, cái này thực sự là thiên đao vạn quả! Không thể không nói, Tiêu Phàm thật đúng là không phải hung ác bình thường!

- Tiêu Phàm!

Sở Tam Sinh nhe răng trợn mắt gầm thét, hai mắt huyết hồng, hiện tại rốt cục đến phiên hắn phẫn nộ, chỉ là Diệp Thệ Thủy đứng ở trước người, hắn căn bản không thể động đậy.

Hắn con ngươi không khỏi rơi vào trên người Sở gia cách Tiêu Phàm không xa, hắn rất muốn mở miệng để bọn hắn giết Tiêu Phàm, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào nói ra.

Dù là Sở Nhạn Nam đã bị phế, nhưng vẫn là nhi tử hắn.

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Tiêu Phàm nhìn Sở Nhạn Nam đã không thành dạng người, bắt chước ngữ khí hắn trước đó nói ra.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment