Vô Thượng Sát Thần

Chương 1031

Chiến Thần Doanh bị diệt, đây là sự tình ai cũng không nghĩ tới.

Hồi lâu, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, nhìn tay chân đầy đất, nhịn không được buồn nôn, một màn này thực sự quá huyết tinh làm cho không người nào có thể tiếp nhận.

- Chiến Cuồng Tôn, ngươi còn có một lá bài tẩy cuối cùng, đem Chiến Thần Điện Trưởng Lão Đoàn còn có Chiến Phong Lôi gọi ra đi.

Lô Chiến cười lạnh nói.

Có thể nhìn thấy Chiến Thần Điện ăn thiệt thòi, trong lòng hắn cũng thập phần sảng khoái.

Thần sắc Chiến Cuồng Tôn lạnh lùng, vừa muốn nói cái gì, lúc này một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên.

- Lô Chiến, bản thân ngươi đã bị trọng thương còn vội vã muốn chết sao?

Thanh âm đột ngột truyền đến, đám người phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy hư không lại xuất hiện đến mười đạo thân ảnh, khí thế trên thân mỗi người vậy mà đều đáng sợ vô cùng, liền hư không đều dường như tiếp nhận không nổi uy áp bọn hắn.

Rất nhiều người ánh mắt lại rơi vào trên người nam tử trung niên cầm đầu mặc hoàng kim chiến giáp, hắn dáng người khôi ngô, hai tay vác lập, quanh thân đan xen Lôi Điện Chi Lực, bá đạo vô song.

- Chiến Phong Lôi!

Rất nhiều người hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn nam tử trung niên mặc hoàng kim chiến giáp, nhận ra thân phận hắn, người có thể làm cho Diệp Thệ Thủy bọn hắn đều khiếp sợ như vậy chỉ có một người, chính là Điện Chủ Chiến Thần Điện.

Không sai, nam tử trung niên không phải người khác mà chính là Chiến Thần Điện Chiến Phong Lôi.

- Chiến Phong Lôi, ngươi rốt cục cam lòng đi ra, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.

Sắc mặt Lô Chiến coi như thập phần bình tĩnh, cười tà nhìn Chiến Phong Lôi.

- Một người chết mà thôi, bản tôn không cần thiết cùng ngươi phí miệng lưỡi.

Chiến Phong Lôi thản nhiên nói, trong mắt hắn, Lô Chiến đã là một người chết.

Vô luận hắn không ra tay với Lô Chiến, Lô Chiến đều sống được không bao lâu.

Sau đó quay người nhìn về phía Chiến Cuồng Tôn nói:

- Đại Trưởng Lão, lần này là ngươi thất trách.

- Thuộc hạ biết sai.

Toàn thân Chiến Cuồng Tôn khẽ run, căn bản không có bất kỳ tâm tư phản bác.

Chiến Phong Lôi gật gật đầu, không có nói tiếp cái gì, cũng không có ý tứ xử phạt Chiến Cuồng Tôn, mà quay người nhìn về phía Diệp Thệ Thủy nói:

- Diệp Thệ Thủy, Diệp gia dù sao cũng là Chưởng Khống Giả Chiến Hồn Điện, bản tôn không muốn Chiến Thần Điện cùng Chiến Hồn Điện có bất kỳ kẽ hở nào, chỉ cần ngươi dẫn đầu Diệp gia rời khỏi, Diệp gia vẫn là Chưởng Khống Giả Chiến Hồn Điện như trước.

Nghe nói như thế, Giang Thiên Vân cùng Sở Tam Sinh trong lòng thập phần khó chịu, thật vất vả đem Diệp gia lôi xuống nước, không nghĩ tới Chiến Phong Lôi vậy mà không truy cứu.

Bất quá, Chiến Phong Lôi lên tiếng, bọn hắn cũng không dám phản bác cái gì.

Mà Diệp Thệ Thủy lại là một trận rầu rỉ, ánh mắt phức tạp vô cùng, người Diệp gia thấy thế trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, sợ Diệp Thệ Thủy cự tuyệt.

- Diệp Thệ Thủy, Diệp gia ngươi dù sao không có tác dụng gì, ta xem vẫn nên sống sót cho tốt.

Đột nhiên, Lô Chiến cười ha ha.

Sau đó âm thầm lại truyền âm cho Diệp Thệ Thủy nói:

- Mang theo Diệp gia rời đi đi, lưu lại thì Diệp gia tất nhiên sẽ diệt tộc, Chiến Thần Điện cái gì đều không tốt, bất quá lời Chiến Phong Lôi còn là mấy phần giá trị.

- Thi Vũ, theo ta đi!

Cuối cùng, Diệp Thệ Thủy nhìn về phía Tiểu Ma Nữ, mặc dù không có tỏ thái độ, nhưng hắn đã rất rõ ràng chuẩn bị mang theo Diệp gia rời khỏi, Diệp gia đám người nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Cha, thật xin lỗi.

Thần sắc Tiểu Ma Nữ thập phần kiên định, căn bản không có bất kỳ ý tứ lui bước.

Diệp Thệ Thủy nhìn Tiểu Ma Nữ cùng Tiêu Phàm thật sâu một cái, cuối cùng sắc mặt hung ác:

- Tất cả mọi người Diệp gia nghe lệnh, theo ta rời đi.

- Vâng!

Tất cả mọi người không chút do dự cao giọng quát, bọn hắn đã không kịp chờ đợi rời đi, Diệp Trường Sinh cùng Diệp Thiên Tuyết hai người lạnh lùng nhìn Sở gia cùng mấy đại gia tộc một cái, cuối cùng cũng vẫn theo Diệp Thệ Thủy rời đi.

Chỉ một thoáng, tại chỗ liền chỉ còn lại Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng, Tử Tinh Lôi Thú, cùng Lô Chiến và Tiêu Phàm hôn mê.

Giờ phút này, khí thế trên người Tiêu Phàm đã tăng lên tới cực điểm, thương thế trên người cũng đã hoàn toàn phục hồi như cũ, tùy thời đều có khả năng đột phá đến Chiến Đế đỉnh phong.

- Sở gia, Giang gia, Hoàng Phủ gia, Công Tôn gia, Ngô gia, Độc Cô gia, Chiến Thần Doanh bởi vì các ngươi mà chết, hiện tại là thời điểm các ngươi lấy

công chuộc tội.

Chiến Phong Lôi thanh âm tiếp tục vang lên.

- Vâng!

Tất cả mọi người cung kính gật đầu, bọn hắn minh bạch ý tứ bên trong lời nói Chiến Phong Lôi, nếu như giết Tiêu Phàm thì thôi.

Nếu như giết không chết Tiêu Phàm, chết chính là bọn hắn.

Bây giờ Ngũ Đại Gia Tộc cũng chỉ còn lại ba Chiến Thánh cảnh Sở Tam Sinh, Công Tôn Chiến Thiên cùng Ngô gia lão tổ, Chiến Thánh cảnh khác đã bị người Diệp gia chém giết hầu như không còn.

Diệp gia thân làm đệ nhị Bát Đại Thế Gia, thực lực tự nhiên cường đại, bất quá cũng phải trả cái giá nặng nề.

Có Chiến Cuồng Tôn cùng Sở Tam Sinh bọn hắn ba Chiến Thánh cảnh dẫn đầu sáu đại gia tộc, Chiến Phong Lôi tin tưởng bọn Lô Chiến hẳn phải chết là không nghi ngờ.

- Các ngươi đều đến đằng sau ta.

Lô Chiến ngữ khí nghiêm nghị, cũng không quay đầu lại nói, khí thế trên người cũng không ngừng tăng lên, thần sắc ngưng trọng vô cùng.

Hắn cũng không phải sợ bốn người Chiến Cuồng Tôn Chiến Thánh cảnh bọn họ, mà là lo lắng Chiến Phong Lôi sẽ để những người khác nhúng tay, hơn nữa, đám Bàn Tử cũng chưa chắc có thể ngăn cản được sáu đại gia tộc đánh giết.

- Tiền bối yên tâm, trừ Chiến Thánh cảnh, những người khác giao cho chúng ta.

Thần sắc Bàn Tử lạnh lùng, Chiến Thiên Kích nắm trong tay, bá khí vênh váo.

Mấy người Lăng Phong thủ hộ bốn phía Tiêu Phàm, sợ bị người đánh lén, Tiêu Phàm đã đến biên giới đột phá, tùy thời có thể phóng ra một bước.

- Sở Tam Sinh, ngươi theo ta ngăn chặn Lô Chiến, Công Tôn Chiến Thiên, ngươi và Ngô Lão Quỷ trước hết giết Tiêu Phàm và Diệp Thi Vũ.

Chiến Cuồng Tôn bí mật truyền âm nói, việc đã đến nước này, hắn vô luận như thế nào đều phải giết chết hai người.

Một kẻ là hắn căm thù đến tận xương tuỷ, một kẻ khác lại là Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn, nếu để cho nàng trưởng thành, Chiến gia đều sẽ không may.

Giờ phút này, tâm thần Tiêu Phàm đều đắm chìm trong Hồn Hải, đối với ngoại giới tất cả đều hoàn toàn không biết gì cả.

Bên trong Hồn Hải ngưng tụ từng đạo từng đạo bóng người, tất cả bóng người đều là bộ dáng Tiêu Phàm, chỉ là mỗi một cái lại khác nhau, có một chút là thời thơ ấu, cũng có thời kì trung niên, còn có là thời kì lão niên.

Nếu như đem mỗi cái Tiêu Phàm đặt ở cùng một chỗ mà nói, có thể phát hiện, đó là một đời Tiêu Phàm đại biểu cho quá trình sinh lão bệnh tử.

Tiêu Phàm đang không ngừng lĩnh ngộ quá trình, theo thời gian đưa đẩy, trên người sinh cơ càng ngày càng bàng bạc, đồng thời, Hồn Hải bên trong lại dựng dục một cỗ tử khí nồng đậm.

- Sinh sinh gắt gao, tử tử sinh sinh, lúc đạt tới một cái cân bằng chính là Bất Hủ.

Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, trong đầu hắn suy nghĩ trong nháy mắt thông suốt.

Ngay sau đó, nguyên bản Hồn Hải âm u đầy tử khí trong nháy mắt biến thông minh vô cùng, một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người hắn tản ra.

Hồn Hải phía trên từ Vô Tận Chiến Hồn ngưng tụ thành vòng xoáy Hồn Lực, lấy mắt trần có thể thấy tốc độ biến lớn, vô tận Hồn Lực như hồng lưu hướng về bốn phía bên trong dũng mãnh lao tới, đả thông toàn thân.

Ngoại giới, Tiêu Phàm lơ lửng tại hư không đột nhiên tản ra một cỗ khí tức lũ quét cuốn tới, Huyết Hải rộng lớn từ trên người hắn tràn ngập khắp nơi, trên người còn đốt cháy Kim Sắc Hỏa Diễm.

Hỏa diễm khí tức cực nóng cùng biển lớn màu đỏ ngòm dung hợp cùng một chỗ, quả thực là vô cùng đáng sợ.

- Chiến Đế cảnh đỉnh phong.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở ra hai mắt, trong mắt bắn ra hai vệt thần quang.

- Hỏng rồi!

Lô Chiến nhìn thấy Huyết Hải cùng Kim Sắc Hỏa Diễm, trong lòng liền thầm nói không tốt.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment