Vô Thượng Sát Thần

Chương 1037

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm băng lãnh thốt ra một đạo thanh âm, nói nhiều đều là nói nhảm, đưa tay chém ra một kiếm, bốn phía huyết khí cuồn cuộn gào thét mà tới, một tấm lụa yêu dị tới cực điểm phóng lên tận trời, nửa mảnh thiên khung đều nhuộm thành huyết sắc.

- Lôi Thần Chi Nộ!

Thanh âm Chiến Phong Lôi bá đạo vang lên, một cái kim sắc chưởng cương cùng một kiếm Huyết Sát đâm vào nhau, kiếm khí gào hét giận dữ, chưởng cương bành trướng.

Oanh long long!

Hư không rung động, chỉ thấy kiếm mang Tiêu Phàm vỡ nát, chưởng cương Chiến Phong Lôi vẫn như cũ oanh xuống.

Dù là bây giờ Huyết Sát chi uy đã đạt tới uy lực Chiến Kỹ Cửu Phẩm, nhưng vẫn không phải đối thủ của Chiến Phong Lôi, có thể thấy Chiến Thánh cảnh trung kỳ khủng bố như thế nào.

- Một kiếm này đủ để trọng thương Chiến Thánh cảnh sơ kỳ lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Lực, nhưng trước mặt Thiên Địa Chi Thế lại tính được gì đây?

Chiến Phong Lôi một mặt ngạo nghễ, hắn tùy ý một chưởng liền có thể giết chết Chiến Thánh sơ kỳ, Tiêu Phàm có thể so sánh như thế nào?

- Thiên Địa Chi Thế sao?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt:

- Chiến Phong Lôi nói không sai, Thiên Địa Chi Thế xác thực cường đại, không phải Thiên Địa Chi Lực có thể so sánh, liền tựa như Hồn Lực công kích, cũng không thể cùng Kiếm Thế, Đao Thế so sánh.

Điểm này Tiêu Phàm đã sớm từ bên trong Tu La Truyền Thừa biết rõ, Chiến Thánh cảnh sơ kỳ lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Lực, Chiến Thánh cảnh trung kỳ lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Thế, mà Chiến Thánh hậu kỳ lại là lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Uy.

Cùng những cảnh giới trươc Chiến Thánh dị khúc đồng công, tựa như Chiến Vương lĩnh ngộ Thế, Chiến Hoàng lĩnh ngộ Ý, mà Chiến Đế lĩnh ngộ Ý Chí.

Chỉ bất quá, Chiến Thánh cảnh lĩnh ngộ là Thiên Địa lúc đầu tồn tại, nhân lực tự nhiên cùng Thiên Địa không cách nào chống lại.

Một điểm nữa, đột phá Chiến Thánh trung kỳ làm Thiên Địa Chi Thế dung nhập Lĩnh Vực, uy năng tăng gấp bội, uy lực phát triển không đâu địch nổi.

Mắt thấy chưởng cương sắp tới gần, Tiêu Phàm lại liên tục chém ra mấy kiếm, mỗi một kiếm bên trong đều ẩn chứa Tứ Trọng Tu La Ý Chí cùng Bất Hủ Ý Chí.

Đạo kim sắc chưởng cương rốt cục nổ tung, nhưng Tiêu Phàm cũng sâu sắc cảm nhận được Chiến Thánh cảnh trung kỳ cường đại, so với hắn nghĩ còn muốn đáng sợ hơn.

- Toái Hư!

Đang lúc Tiêu Phàm suy nghĩ, Tiểu Ma Nữ hào không lạc hậu, rất có một phen phu xướng phụ tùy, Hư Không Thần Đằng sợi đằng đầy trời phóng tới Chiến Phong Lôi.

Hư Không Thần Đằng rất quỷ dị, có thể xuyên thủng hư không, tại hư vô bên trong tiến lên, lần nữa toát ra đã bên người mục tiêu, người bình thường căn bản không phòng được.

- Phong!

Cùng lúc đó, Tiểu Ma Nữ lần thứ hai một tiếng quát nhẹ, ánh sáng màu trắng toát ra, từ hậu phương đánh vào phía sau lưng Chiến Phong Lôi.

Oanh một tiếng, Chiến Phong Lôi trực tiếp nổ tung, hóa thành một vệt ánh sáng biến mất.

- Cẩn thận!

Tiêu Phàm kêu to, hắn nhìn thấy một đạo hắc ảnh, từ phía sau Tiểu Ma Nữ bốc lên, đó mới là bản thể Chiến Phong Lôi, vừa nãy chẳng qua là tàn ảnh Chiến Phong Lôi mà thôi.

Hắn lúc này mới phát hiện, bản thân còn xem nhẹ một vấn đề, Chiến Thánh cảnh tốc độ không phải khủng bố bình thường, thực lực Tiểu Ma Nữ mặc dù không yếu nhưng tốc độ lại rơi xuống hạ phong.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không chút do dự thi triển Tu La Thần Dực, một đôi Huyết Sắc Cốt Sí to lớn từ hai bên bốc ra, hóa thành một đạo thiểm điện nhào về phía Chiến Phong Lôi.

Chiến Phong Lôi chưởng cương như đao, lóe ra Lôi Điện Chi Lực, cùng Tu La Kiếm đâm vào cùng một chỗ, Tiêu Phàm mượn lực ôm Tiểu Ma Nữ cấp tốc lui lại.

- Thật đúng là xem thường ngươi, thậm chí ngay cả Tu La Thần Dực đều tu luyện ra rồi.

Chiến Phong Lôi mị mị hai mắt, vừa nãy Tiêu Phàm bộc phát tốc độ liền hắn đều có chút phát run.

Tiêu Phàm ôm Tiểu Ma Nữ rời khỏi mấy trăm trượng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, lạnh như băng nhìn Chiến Phong Lôi.

- Đây chính là thứ ngươi ỷ vào đi, lấy tốc độ ngươi, trong thời gian ngắn ta chưa hẳn giết chết được ngươi.

Chiến Phong Lôi tiếp tục nói, con ngươi đột nhiên nhìn về phía Bàn Tử cùng Lăng Phong bọn hắn:

- Vậy trước tiên cầm bọn hắn khai đao.

Tiêu Phàm nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hét lớn:

- Lão Đại, Lão Nhị, Tiểu Ngũ, các ngươi chạy mau!

Nhận thức Chiến Thánh trung kỳ cường đại, Tiêu Phàm không tin Bàn Tử bọn hắn có thể là đối thủ Chiến Phong Lôi, cho dù là hắn cũng không có bất kỳ cái gì nắm chắc.

Bàn Tử mặc dù nắm giữ Chiến Tộc Truyền Thừa, vượt giai chiến đấu có thể Chiến Thánh sơ kỳ bình thường không phải đối thủ của hắn, nhưng không thể vượt qua một cái đại cảnh giới, hai cái tiểu cảnh giới để chiến đấu.

Lăng Phong, Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng cùng Tử Tinh Lôi Thú đoán chừng càng thêm không được, coi như Chiến Cuồng Tôn tốc độ đoán chừng cũng có thể miểu sát bọn hắn.

Ngoài ra còn có một chút, chính là công kích linh hồn, nếu như Chiến Phong Lôi thi triển công kích linh hồn, Bàn Tử bọn hắn chưa chắc có thể chịu nổi.

Đương nhiên, cùng Chiến Phong Lôi chiến đấu lâu như vậy, hắn vẫn như cũ không có thực chiến công kích linh hồn, có lẽ Chiến Phong Lôi không am hiểu công kích linh hồn.

Bằng không mà nói, Chiến Phong Lôi sớm liền đem bọn hắn đánh ngã, nơi nào còn có tự mình động thủ.

- Chạy? Chạy sao?

Chiến Phong Lôi lạnh lùng cười một tiếng, tốc độ xuất thủ cao nhất, dù là Tiêu Phàm đều có chút cùng không chịu nổi, dù sao giết một người cùng bảo hộ một người là không giống, liền tựa như ngang nhau cảnh giới công kích và phòng ngự.

Chiến Phong Lôi châm đối người thứ nhất là Bàn Tử, hung hăng một quyền nện bên trên lồng ngực Bàn Tử, thanh âm xương vỡ vụn vang lên, Bàn Tử trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, xen lẫn mảnh vụn lục phủ ngũ tạng.

Bàn Tử thân thể bay ngược ra, hung hăng đập phía trên mặt đất, mặt đất lít nha lít nhít đường vân hướng về bốn phía tràn ngập đi.

Hư không đất đá bay vụt, bụi bặm đầy trời, lúc này về sau, mọi người mới thấy rõ ràng tất cả nơi đó, chỉ thấy trên đường cái xuất hiện một cái hố sâu to lớn, trong phế tích là một đạo thân ảnh đẫm máu, không biết sống hay chết.

Một quyền, vẻn vẹn một quyền, Bàn Tử liền bị Chiến Phong Lôi đánh phế, đây là ai cũng không ngờ tới, thực lực Chiến Thánh trung kỳ vậy mà đáng sợ như vậy.

- Ta muốn giết ngươi.

Tiêu Phàm hai mắt đỏ bừng, sát khí đáng sợ hiện lên, toàn thân thiêu đốt lên Vô Tận Chi Hỏa, khí diễm trong nháy mắt tăng vọt.

- Tức giận? Yên tâm, hắn tạm thời còn chết không được, bất quá, vẻn vẹn chỉ là bắt đầu mà thôi.

Chiến Phong Lôi khẽ cười nói, phế Bàn Tử, hắn tựa như làm một việc không có ý nghĩa.

Sau đó, hắn ánh mắt quét về phía Lăng Phong, một quyền giết đến. Lăng Phong không tránh không lùi, Liệt Ngục Yêu Phượng điên cuồng gầm thét, hắc sắc hỏa diễm đốt cháy toàn bộ thiên không.

- Oanh long long ~

Hắc sắc hỏa diễm đầy trời che kín hư không, chỗ nào Hồn Lực đã qua cuồng bạo tới cực điểm, đám người con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó, muốn trước tiên biết rõ kết quả.

Mấy tức về sau, Chiến Phong Lôi quanh thân đan xen Lôi Điện Chi Lực từ hắc sắc biển lửa đi ra, không cần nghĩ cũng biết rõ kết cục Lăng Phong.

- Phong Nhi!

Lăng Thừa Đạo hai chân như nhũn ra, kém chút tê liệt trên mặt đất, hắn thật vất vả cùng Lăng Phong tiêu tan, nhưng mà hiện tại, Lăng Phong lại chết ở dưới mắt hắn, cái này khiến hắn như thế nào tiếp nhận?

Lăng Phong nếu quả thật chết, Lăng gia khả năng liền triệt để phế, chí ít mấy chục năm không đứng dậy nổi.

- Lão Đại!

Tiêu Phàm con ngươi càng ngày càng đỏ, sát ý càng ngày càng thịnh, nhưng mà Tu La Thần Dực thi triển đến cực hạn, một kiếm giết ra.

- Kẻ thứ hai!

Chiến Phong Lôi nhàn nhạt phun ra một câu, thân hình giống như Lôi Điện lóe ra, tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, nhưng cùng hắn không sai biệt lắm, muốn giết hắn, cơ hồ không có khả năng.

Tránh thoát một kích Tiêu Phàm, Chiến Phong Lôi lại không có đình chỉ, khí thế của hắn trong nháy mắt tập trung vào Quan Tiểu Thất, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment