Vô Thượng Sát Thần

Chương 1044

Trên lôi đài Diệp phủ, giữa một mảnh đất trống chưa từng bị máu tươi nhiễm đỏ nằm một đạo thân thể suy yếu, chính là Tiểu Ma Nữ.

Một bộ váy dài trắng đã sớm bị máu tươi nhuộm thành huyết sắc, nàng gian nan ngồi xuống, khiến nàng rất ngạc nhiên là, lực lượng Thông Thần Chi Lực thể nội vậy mà chậm rãi biến mất, nàng cũng khôi phục một tia sinh khí.

Con ngươi thu thuỷ bốn phía tìm kiếm lấy tung tích Tiêu Phàm, nhưng mà in dấu vào tầm mắt nàng chỉ có thi thể đầy đất.

Chết, tất cả mọi người đều chết!

Bất quá, nàng tâm tư không có quan tâm những người này chết sống, bởi vì bọn hắn đáng chết.

Tiểu Ma Nữ chỉ lo lắng Tiêu Phàm, hắn biến thành Tu La Hoàn Toàn Thể đã triệt để biến thành cỗ máy giết chóc.

Nếu như không kịp đánh thức hắn, có lẽ cả đời này Tiêu Phàm đều sẽ quên mình là ai, quên nàng là ai, mãi mãi cũng ở trong giết chóc cùng huyết tinh.

Đương nhiên, Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện là sẽ không bỏ qua hắn, Vô Song Thánh Thành nhiều người tử vong như vậy, Nhị Điện nhất định sẽ truy nã Tiêu Phàm toàn bộ Đại Lục.

Đây không phải điều Tiểu Ma Nữ muốn thấy, dù người chết là nàng, nàng cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Phàm xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn.

- Không cần tìm hắn, hắn đã không thể cứu.

Đột nhiên, một đạo thanh âm nhàn nhạt tại hư không vang lên, thanh âm êm tai động nhân, giống như tiếng trời.

- Ai?

Tiểu Ma Nữ giật mình, mờ mịt liếc nhìn lấy bốn phía, nhưng mà lại không thấy được bất luận bóng người nào, bất quá nàng vẫn tranh luận nói:

- Ai nói hắn không cứu được, hắn nhất định nhận ra ta, ta nhất định có thể đánh thức hắn.

- Nhận biết ngươi?

Thanh âm tiếp tục vang lên, ở cách ba trượng có hơn phía trước đột nhiên toát ra hai đạo thân ảnh, cầm đầu là một nữ tử chừng hơn hai mươi tuổi.

Nàng dáng người dáng vẻ thướt tha mềm mại, một bộ váy lụa màu xanh nhạt phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, da thịt trắng nõn dường như muốn chảy ra nước, tại mi tâm có một vòng chu sa đỏ.

Da thịt nàng trắng hơn tuyết, tựa có một cỗ chi khí phiêu miểu nhẹ nhàng, khí nhược u lan, dung nhan tuyệt lệ, không thể nhìn thẳng, so với Tiểu Ma Nữ thanh thuần, nàng lại thêm mấy phần cao nhã.

Bên người nữ tử còn có một tiểu hài năm sáu tuổi, nắm lấy chân, mặc một bộ y phục rách nát, cùng nữ tử hình thành so sánh rõ ràng.

- Tu La Hoàn Toàn Thể một khi đánh mất ý chí không có người nào có thể tỉnh lại, xưa nay mười tám đời Tu La Điện Chủ cũng không dám biến thành Hoàn Toàn Thể, hắn bây giờ chỉ là Chiến Đế cảnh, làm sao có thể làm được?

Nữ tử thanh âm tiếp tục vang lên, thanh âm nhu hòa mà thanh thúy, dễ nghe, có thể trấn an tình cảm.

Nói đến đây, nữ tử thở dài, nhỏ giọng lầm bầm nói:

- Có lẽ, lại phải đợi một ngàn năm.

- Các ngươi là ai?

Tiểu Ma Nữ đề phòng nhìn hai người, thế nhưng lại chẳng biết tại sao, Tiểu Ma Nữ từ trên người hai người cảm nhận được một cỗ cảm giác thân thiết, dường như thân nhân mình, hơn nữa, hắn còn có thể cảm nhận được hai người này đối với nàng cũng không có ác ý.

- Theo ta đi, ngươi tự nhiên là biết rõ ta là ai, cũng có thể biết rõ ngươi là ai, ngươi cũng mới có thể cảm nhận được, chúng ta cùng ngươi là như nhau.

Nữ tử miệng phun hương lan.

Trong nháy mắt một chút, một vệt sáng chui vào thể nội Tiểu Ma Nữ, sau một khắc, sự tình quỷ dị phát sinh, chỉ thấy vết máu trên người Tiểu Ma Nữ chậm rãi biến mất, sinh cơ trong cơ thể cũng biến thành vô cùng bàng bạc.

Phải biết, thương thế trên người Tiểu Ma Nữ liền Bạch Thạch đều không làm gì được, lại được cô gái này búng tay cứu tốt?

Đương nhiên, hiện tại Tiểu Ma Nữ cùng trước đó lại không giống, trước đó nàng thể nội còn có Thông Thần Chi Lực giảo sát sinh cơ nàng, mà bây giờ lại chỉ là thụ thương mà thôi.

Tiểu Ma Nữ cau mày, lúc này mới mở miệng, thử hỏi:

- Các ngươi cũng là người Hồn Tộc?

Nữ tử gật đầu, ngẩng đầu nhìn không trung, trong con ngươi lóe qua vẻ buồn bả, nói:

- Ta cũng không hy vọng hắn mê thất bản thân, nhưng kết quả đã chú định, ai cũng đổi không được.

- Huyễn Ngân tỷ tỷ, ta tin tưởng Tiêu đại ca có thể vượt qua kiếp nạn này, lần trước hắn cũng biến thành bộ dáng này, về sau không phải cũng khôi phục bình thường sao?

Đột nhiên, tiểu hài bên cạnh mở miệng nói.

Tiêu đại ca? Tiểu Ma Nữ kinh ngạc nhìn đứa trẻ này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới đứa trẻ này vậy mà cũng biết Tiêu Phàm.

- Ta tên Sở Phiền, trước đó ở cùng với Tiêu đại ca.

Tiểu hài cũng giống như nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tiểu Ma Nữ, vội vàng nói.

Không sai, bé trai năm sáu tuổi chính là Sở Phiền mất tích, lúc ấy Sở Phiền bọn hắn bị Lăng Thi Thi mang về Thượng Trọng Thiên, trên đường bị người hạ độc, khi có người bắt bọn hắn, Sở Phiền trước tiên biến thành trạng thái Hồn Hóa.

Cho nên Sở Nhạn Nam cũng không bắt được Sở Phiền, thậm chí không biết có Sở Phiền tồn tại, đây cũng là nguyên nhân trước đó Tiêu Phàm hỏi vì không thấy hắn.

Bất quá, Sở Phiền chưa Hồn Hóa xong cũng bị dính Thất Nhật Diêm Vương, thiếu chút nữa thì chết, chính là được nữ tử tên Trầm Huyễn Ngân cứu.

- Ngươi cũng tin tưởng Tiêu đại ca có đúng không, ta cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ tỉnh lại.

Tiểu Ma Nữ rốt cục cười lên, nhưng trong lòng nàng thì ngưng trọng vô cùng.

- Sở Phiền, ngươi thực sự từng thấy hắn biến thành Tu La?

Trầm Huyễn Ngân đôi mắt đẹp lấp lóe, hiển nhiên có chút không tin.

- Ân.

Sở Phiền trùng điệp gật đầu, lúc đầu tại U Minh Thâm Giản, hắn xác thực nhìn thấy Tiêu Phàm biến thành Tu La, mặc dù không biết Tiêu Phàm cuối cùng là làm sao khôi phục, nhưng xác thực khôi phục.

- Ân?

Đột nhiên, Trầm Huyễn Ngân cau mày một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, lại nhìn thấy một đạo huyết sắc lưu quang cực tốc đáp xuống, lập tức lo lắng nói:

- Theo ta đi.

- Ta không đi!

Tiểu Ma Nữ vội vàng lui ra phía sau mấy bước, con ngươi vô cùng kiên quyết, mặc dù nàng cũng cảm nhận được một cỗ sát ý đáng sợ.

Trầm Huyễn Ngân cau mày một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nhìn Tiểu Ma Nữ cùng là Hồn Tộc nên nàng mới xuất thủ cứu giúp.

Nhưng mà nàng còn chưa tới cấp độ khăng khăng phải cứu Tiểu Ma Nữ, đương nhiên nàng cũng rất muốn nhìn thấy, phải chăng Tiêu Phàm có thể như Sở Phiền nói, có thể tỉnh lại.

Nếu như Tiêu Phàm có thể thức tỉnh, đối với rất nhiều người mà nói là một tin tức tốt đẹp.

Đưa tay vung lên, Trầm Huyễn Ngân cùng Sở Phiền tại chỗ biến mất, hai người tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, chỉ có Tiểu Ma Nữ giang hai cánh tay, ánh mắt kiên nghị nhìn phía xa.

Đạo kia huyết quang đến rất nhanh, khí thế đáng sợ đập vào mặt Tiểu Ma Nữ, thân thể lần nữa bắn ngược lại trên mặt đất, thân thể áp sát vào mặt đất.

Rốt cục, thân ảnh Tiêu Phàm in dấu vào tầm mắt Tiểu Ma Nữ, nhìn Tiêu Phàm mắt không biểu tình, toàn thân nhuốm máu, khóe mắt Tiểu Ma Nữ nước mắt bay tứ tung.

- Xú Lưu Manh, ta là Tiểu Ma Nữ!

Mắt thấy Tiêu Phàm sắp tới gần, Tiểu Ma Nữ cơ hồ dùng hết toàn lực gào thét.

Giờ phút này nàng căn bản không thoát được, sinh mệnh đã bị khống chế trong tay Tiêu Phàm, tâm nàng phù phù phù phù nhảy lên, khẩn trương tới cực điểm.

Nàng không phải e ngại tử vong, mà là lo lắng không cách nào đánh thức Tiêu Phàm, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Phàm biến thành cái xác không hồn.

Thời khắc Tiểu Ma Nữ lớn tiếng hô lên, thân thể Tiêu Phàm rõ ràng run lên, chỗ sâu trong đầu hắn, bên trong Vô Tận Huyết Hải có một đạo ánh sáng yếu ớt lấp lóe một cái.

Bất quá cũng vẻn vẹn lấp lóe một cái mà thôi, sau đó lại ảm đạm xuống dưới, bên trong Huyết Hải mênh mông, điểm sáng giống như giọt nước trong biển cả, căn bản tìm không thấy.

- Thật có phản ứng?

Trong hư vô, một đạo thanh âm kinh ngạc vang lên, chính là thanh âm Trầm Huyễn Ngân. Vừa nãy, động tác thân thể Tiêu Phàm bị nàng thấy rất rõ ràng, sau đó vội vàng nói:

- Diệp Thi Vũ, mau gọi hắn tỉnh dậy, nhất định đừng có ngừng!

Giờ phút này, Trầm Huyễn Ngân trong lòng cũng kinh ngạc không thôi:

- Tộc Trưởng đã từng nói qua, Tu La chính là hóa thân của vô tình cùng giết chóc, nhưng Tu La cường đại nhất cũng không phải là Vô Tình Tu La, mà là Hữu Tình Tu La, chẳng lẽ Tiêu Phàm...
Bình Luận (0)
Comment