Vô Thượng Sát Thần

Chương 1071

Nhìn thấy Tiêu Phàm bật cười, Diêm La Tử cũng cảm giác không thích hợp, rất muốn xuất ra hùng uy nam nhân, đáng tiếc liền mắng chửi người đều the thé.

Mắng không được, vậy dĩ nhiên chỉ có đánh, cùng Tiêu Phàm giao thủ, hắn cũng đại khái biết rõ ranh giới cuối cùng Tiêu Phàm.

Chính diện đối địch, hiện tại Tiêu Phàm cũng không phải đối thủ của hắn, đánh lén càng thêm không thể.

Hơn nữa, Tiêu Phàm giờ phút này không thể phi hành, chỉ cần tránh thoát hắn triền đấu, muốn giết chết hắn rất dễ dàng.

- Hư Không Thánh Vực, Quỷ Trảo!

Một tiếng quát chói tai, quanh thân Diêm La Tử đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh to lớn, thân thể vài chục trượng lộ ra một cỗ bá đạo cùng cuồng mãnh.

Xa xa nhìn lại, đó là một đầu cự thú toàn thân có chút trong suốt, u quang lấp lóe, hơn nữa còn mọc ra bốn cái lợi trảo.

Tiêu Phàm một cái liền nhận ra cự thú là vật gì, chính là Cửu Phẩm Chiến Hồn Hư Không Thánh Thú.

- Khó trách có thể ẩn tàng hư không, nguyên lai là lĩnh ngộ Hư Không Thánh Thú bí kỹ Ẩn Không.

Tiêu Phàm híp hai mắt, trong mắt có vẻ ngưng trọng.

Hư Không Thánh Thú chính là Cửu Giai đỉnh cấp Hồn Thú, nắm giữ năng lực ẩn tàng hư không, đây cũng là nguyên nhân năng lực ẩn thân Diêm La Tử tại sao quỷ dị như vậy.

Chỉ là không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lợi trảo từ trên cao gào thét mà xuống, Diêm La Tử đạt tới cấp độ này, Cửu Phẩm Chiến Hồn Hư Không Thánh Thú đã hoà vào Huyết Mạch.

Đồng dạng, Hư Không Thánh Thú rời thể cũng có thể phát huy ra tính thực chất công kích, điểm này cùng phía dưới Bát Phẩm Chiến Hồn hoàn toàn khác biệt.

Lúc lợi trảo kia gào thét tới, Tiêu Phàm cảm giác một cỗ hư không lực lượng quỷ dị từ bốn phương tám hướng mãnh liệt đến, khiến thân thể hắn như hãm bùn trạch.

Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, Chiến Thánh cảnh Thánh Vực quả nhiên đáng sợ, nhất là một chút Lĩnh Vực đặc thù, cho dù hắn đều ứng phó không được.

Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Diêm La Tử cũng thập phần phong phú, biết rõ mình bị hắn tóm là không có khả năng giết hắn, cho nên nghĩ trăm phương ngàn kế tránh thoát dây dưa.

Lợi trảo Hư Không Thánh Thú tuyệt đối có thể mang đến cho Tiêu Phàm nguy hại, mấu chốt là hắn căn bản không dám tùy tiện buông tay, một khi buông tay, há không phải rơi vào tính toán của Diêm La Tử.

Thế nhưng không né tránh, lợi trảo kia chém xuống sẽ không phải dễ dàng tiếp nhận như vậy.

Căn bản không có quá nhiều thời gian cho Tiêu Phàm suy nghĩ, đạo lợi trảo kia đã đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, khóe miệng Diêm La Tử uốn cong lộ ra một tia tà tà tựa như âm mưu đạt được.

Tiêu Phàm khẽ cắn môi, vẫn lựa chọn buông cánh tay Diêm La Tử.

Ngay lúc đó, thân thể Tiêu Phàm xoay giữa không trung, một cước đột nhiên hướng về phía trên đá tới, nụ cười trên mặt Diêm La Tử trong nháy mắt ngưng kết ở nơi nào, một đạo huyết kiếm kẹp theo mấy chiếc răng bắn ra.

Chỉ thấy thời khắc Tiêu Phàm buông ra Diêm La Tử, thân thể xoay người giữa không trung, một cước đá vào trên cằm Diêm La Tử, thân thể hai người đều bay ngược ra.

- Rống!

Chiến Hồn Hư Không Thánh Thú của Diêm La Tử nổi giận gầm lên một tiếng, hắn triệt để nổi giận, đây là lần thứ ba ăn thiệt thòi trên tay Tiêu Phàm, bảo hắn làm sao chịu đựng được.

Sau một khắc, Hư Không Thánh Thú biến mất, biến mất theo còn có Diêm La Tử.

Hướng về phía dưới rơi xuống, Tiêu Phàm không nhìn thấy Diêm La Tử, trong lòng liền thầm nói không tốt, hắn bây giờ cách mặt đất khoảng 200 trượng, thân thể trên không trung không nghe sai khiến, nếu như Diêm La Tử muốn giết hắn, đây chính là sự tình rất đơn giản.

- Rống ~

Đột nhiên, một tiếng sư hống vang vọng thương khung, chỉ thấy một đạo thân ảnh hoàng kim bên trong ánh mắt đám người nhanh chóng phóng đại, không đến một cái hô hấp liền xuất hiện ở phía dưới Tiêu Phàm.

Nhìn thấy một đạo thân ảnh đột nhiên phóng tới hướng bản thân, Tiêu Phàm bị dọa cho phát sợ, vừa định xuất thủ phản kích, bàn tay lại ngừng trên không trung, ánh mắt hơi hơi rung động một cái.

- Tiểu Kim!

Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, không sai, người tới chính là Tiểu Kim.

Sau một khắc, mấy đạo thân ảnh từ đằng xa bay vụt đến, khi mấy người nhìn thấy Tiêu Phàm, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười, người tới chính là Ảnh Phong, Phong Lang, Huyết Vô Tuyệt cùng Bắc Thần Phong, còn có Tiểu Minh.

- Phong Lang, Huyết huynh, các ngươi nhanh đi giúp Lãnh Tiếu Nhận bọn hắn.

Tiêu Phàm hét lớn, Lãnh Tiếu Nhận trước kia dù sao cũng là người Huyết Lâu, Huyết Vô Tuyệt nên nhận biết mới đúng.

Mấy người tự nhiên là không chút do dự xuất thủ, lần này tới đây, bọn hắn vốn là đến trợ giúp Tiêu Phàm, trên đường cũng gặp gỡ không ít người Diêm La Phủ, bọn hắn thuận đường làm thịt, cũng coi như thay Huyết Lâu tìm về một chút lợi tức.

- Rống!

Cũng đúng lúc này, Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, quanh thân Kim Sắc Hỏa Diễm mãnh liệt cuộn trào ra, một đạo hắc ảnh cao mấy trượng từ không trung hiển lộ đi ra.

- Đưới hỏa diễm của Tiểu Kim, Ẩn Không bí kỹ đều không chỗ che thân?

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, sau đó không chút do dự xuất thủ, có Tiểu Kim làm điểm mượn lực, Tiêu Phàm chỗ nào còn sẽ e ngại Diêm La Tử.

Không thể không nói, mặc dù không Hồn Lực nhưng Tiêu Phàm cảm giác lực lượng bản thân cũng không có yếu bao nhiêu, đi qua những thời giờ này rèn luyện, Tiêu Phàm đã thích ứng loại trạng thái này.

Không có bất kỳ chiến kỹ, cũng không có bất kỳ cuốn hút, có chăng chỉ là một quyền, một cước, dạng phương thức công kích này rất đơn giản nhưng lại gọn gàng.

Trong lòng Tiêu Phàm rất có trải nghiệm, nếu như về sau bản thân có thể khôi phục mà nói, chí ít chiến kỹ phải có nhiều cải thiện, nhất định phải hóa phức tạp thành đơn giản.

- Giết!

Dù là bị Tiêu Phàm phát hiện, Diêm La Tử vẫn không có bất kỳ cái gì e ngại, hắn lạnh lùng nói ra một chữ "giết", hư không đột nhiên xuất hiện lít nha lít nhít kim châm.

Tiếng vang bén nhọn, xé gió vang lên, lộ ra một cỗ chi khí sắc bén đáng sợ, không gì không phá, không chỗ nào không diệt.

- Tú Hoa Châm? Thật đúng là yêu nhân.

Tiêu Phàm giận mắng không thôi, nhiều kim châm như vậy, hắn căn bản là trốn không được.

Ầm ầm!

Từng đạo từng đạo thanh âm đáng sợ vang lên, máu tươi trên người Tiêu Phàm bay vụt, cả người kém chút bị đánh thành cái sàng, cũng may hắn bảo vệ bộ vị mấu chốt, bằng không lần này thật đúng là thua ở nơi này.

- Tu La Điện Chủ? Giết ngươi đơn giản như giết chết sâu kiến.

Nhìn thấy Tiêu Phàm bị thương, Diêm La Tử lập tức cười gằn, lòng tự tin phóng đại.

Ba lần trên tay Tiêu Phàm ăn thiệt thòi, bây giờ rốt cục tìm về điểm lợi tức, hắn như thế nào không vui đâu.

Ầm! Vừa dứt lời, một đạo bóng roi hỏa diễm to lớn từ trong hư không quét ngang tới, trực tiếp lắc trên mặt Diêm La Tử. Diêm La Tử cả người bị bắn bay, bay ngược ra mấy trăm trượng mới dừng lại.

- Tiểu Phong, tốt lắm, quất chết hắn!

Tiêu Phàm lớn tiếng hơn, giờ phút này hắn đã hoàn toàn biến thành một huyết nhân.

Nhưng chiến ý hắn tăng vọt, sát ý ngập trời, không mảy may có bộ dáng chán chường.

Diêm La Tử, hắn nhất định phải giết, chỉ là bây giờ muốn giết hắn cũng không dễ dàng.

- Súc sinh, ngươi dám tổn thương Bản Thánh Tử, Bản Thánh Tử đem ngươi làm thịt nấu canh.

Diêm La Tử hét giận dữ, trên mặt hắn có một đạo bóng roi dữ tợn đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.

- Oanh!

Hắn vừa mới chuẩn bị lần nữa xuất thủ, hư không đột nhiên lay động, nguyên bản vòng xoáy như ẩn như hiện trong hư không, đột nhiên điên cuồng biến lớn, hướng về bốn phía khuếch tán đi.

Vẻn vẹn mấy tức thời gian, phong bạo đáng sợ trong nháy mắt bao phủ cả tòa sơn cốc, khí thế đáng sợ dọa rất nhiều người nhanh chóng hướng nơi xa bay đi.

- Ai cũng đừng hòng đi.

Diêm La Tử kêu to, đáng tiếc, trước mặt sinh mệnh, không có ai sẽ nghe theo cái gọi là mệnh lệnh, Diêm La Tử cũng bị một cỗ phong bạo to lớn đánh bay.

- Phong bạo rốt cục xuất hiện.

Tiêu Phàm vững vàng rơi vào trên lưng Tiểu Kim, mị mị hai mắt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa, sợ bỏ lỡ cái gì.

- Hả?

Đột nhiên, Tiêu Phàm bỗng nhiên quay đầu, hướng về nơi xa nhìn lại, hướng kia đang có mấy cỗ khí thế bàng bạc hướng về phương hướng này.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment