Vô Thượng Sát Thần

Chương 1089

Lúc Tiêu Phàm đang ra sức đột phá Chiến Thánh cảnh, trong biển mây hắc sắc của Tu La Bí Cảnh rộng lớn, bọn Phong Lang máu me khắp người, đang nhanh chóng chạy trốn trong biển mây.

Sau lưng bọn họ, từng đạo bóng đen lít nha lít nhít lấp lóe, mặt đất truyền đến một trận thanh âm xương vỡ vụn.

- Mẹ kiếp, hết chưa vậy, chẳng lẽ người Diêm La Phủ đều chết hết rồi sao?

Ảnh Phong nổi giận mắng, dưới chân lại không có mảy may dừng lại, nhanh chóng chạy vội bên trong biển xương, có chút thở không ra hơi.

Những người khác cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn hắn đã cùng những người biến ảo từ Thực Cốt Trùng chém giết một khoảng thời gian, ngay từ đầu còn khá dễ thở, dù sao gặp phải Thực Cốt Trùng còn tương đối ít.

Nhưng mà, theo thời gian đưa đẩy, Thực Cốt Trùng ngày càng nhiều, đi tới đâu cũng xuất hiện.

Hơn nữa, giờ phút này bọn Ảnh Phong cũng đã bị thương nhẹ, trên người nhiều chỗ chảy ra máu, Thực Cốt Trùng ngửi được mùi máu tươi lập tức liều chết truy sát.

Cho nên bây giờ, truy sát bọn hắn không chỉ là những người Thực Cốt Trùng biến ảo thành, còn có Thực Cốt Trùng lít nha lít nhít, bọn hắn đã không dám chính diện đối địch.

- Thôn phệ một ngụm huyết nhục, liền có thể biến ảo thành một tu sĩ cùng giai, dù bọn chúng chỉ có thể kiên trì nửa nén hương, nhưng đó cũng là cực kì khủng bố.

Huyết Vô Tuyệt mặt âm trầm.

Thân hình có chút tả tơi, trên người mấy chỗ tràn ra máu tươi, dù dùng Hồn Lực ngăn cản khí tức huyết dịch khuếch tán cũng không có chút tác dụng nào, Thực Cốt Trùng căn bản không xem sự tồn tại của Hồn Lực, bọn chúng chỉ ngửi thấy mùi máu tươi mỹ vị.

- Bây giờ muốn ra ngoài nhất định là không có khả năng, Thực Cốt Trùng bên ngoài ngày càng nhiều, chỉ có thể chạy tới chỗ sâu nhất, hy vọng có thể rời đi từ một phương hướng khác.

Sắc mặt Mộ Dung Dạ lạnh lẽo.

Bọn hắn có chút hối hận, sớm biết thì đã cùng Diêm La Tử liều một trận, cũng không cần khó chịu như bây giờ.

Đường đường tu sĩ Chiến Đế đỉnh phong, lại bị một đống côn trùng đuổi theo, dù là ai trong lòng cũng đều cảm thấy ấm ức.

Nhưng mà, những Thực Cốt Trùng này rất thông minh, người bị bọn chúng giết chết, bọn chúng sẽ không thôn phệ duy nhất một lần, mà chỉ cắn một cái, chỉ cần đủ để biến ảo là được.

Mặc dù năng lực biến ảo chỉ có thể bảo trì thời gian không đến một nén nhang, nhưng mấu chốt là bọn chúng mang theo thi thể tu sĩ nhân loại, mỗi khi biến hình trở lại như cũ, bọn chúng liền tiếp tục thôn phệ một ngụm huyết nhục, lần nữa biến ảo thành tu sĩ nhân loại.

Tốc độ bọn Phong Lang rất nhanh, tạm thời không rơi vào trong tay Thực Cốt Trùng, nhưng tu sĩ Diêm La Phủ lại tử thương không ít, Thực Cốt Trùng cũng giống như quả cầu tuyết, càng thêm to lớn.

Giờ phút này Thực Cốt Trùng truy sát bọn hắn tính ra có đến hàng trăm, trong đó có mấy trăm con biến ảo thành Chiến Đế cảnh.

Mấy trăm Chiến Đế cảnh, cho dù Chiến Thánh cảnh đoán chừng cũng phải cân nhắc một chút, huống chi những tu sĩ Chiến Đế cảnh như bọn hắn, mấu chốt là bọn hắn còn phải đề phòng Thực Cốt Trùng khác đánh lén.

Hiện tại Tiểu Kim cùng Tiểu Minh không tìm được, bản thân bọn hắn lại rơi vào trong hiểm cảnh, hơn nữa Long Vũ cũng biến mất, bọn hắn không biết làm sao đối mặt với Tiêu Phàm.

Mấy người lao nhanh một đường, tốc độ nhanh vô cùng, cũng không biết chạy bao lâu, Hồn Lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao. Khiến bọn hắn kinh dị là bên trong vân hải đen kịt vô cùng vậy mà chậm rãi xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng mặc dù rất ảm đạm, nhưng là quả thực là có, hơn nữa mây mù bốn phía cũng mỏng đi không ít.

Có điều, cỗ lãnh ý kia lại càng lạnh hơn trước đó, trong không khí còn kèm theo một loại khí tức cực kỳ ngột ngạt, kiềm chế.

- Lạnh quá.

Ảnh Phong không khỏi lạnh run, răng có chút run rẩy, hơi thở trong hư không trong nháy mắt đông kết thành vụn băng rơi trên mặt đất, nhiệt độ bốn phía thấp đến đáng sợ.

- Thực Cốt Trùng có vẻ như không đuổi kịp.

Huyết Vô Tuyệt nhìn lại phía sau, lại phát hiện, từng bóng đen đứng ở bên trong sương mù, cũng không tiếp tục đuổi lên.

Đám người thấy thế, tất cả đều buông lỏng một hơi, Thực Cốt Trùng này truy đến mức bọn hắn đều kinh hồn táng đảm.

- Mọi người tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Mộ Dung Dạ nhắc nhở.

- Không sai, đến Thực Cốt Trùng còn cảm nhận được nguy hiểm, không dám tùy tiện tới gần, mức độ nguy hiểm nơi này đoán chừng không nhỏ hơn so với Thực Cốt Trùng.

Lãnh Tiếu Nhận gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá bốn phía.

Sương mù mờ mịt lượn lờ, chậm rãi phiêu động tại hư không, mặt đất đã không còn xương mục nát, có điều lại đỏ như máu, giống như bị nước máu tươi tưới mà thành.

Xa xa nhìn lại, chung quanh không có chút sự sống nào, âm u đầy tử khí, bốn phía lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch.

Trên không trung, một tầng sương máu lượn lờ, ngưng tụ thành hình thù kỳ quái, lộ ra hình dạng dữ tợn, chấn nhiếp nhân tâm. Gió lạnh thổi qua, đám người không khỏi run run, nhiệt độ nơi này, cho dù Chiến Đế đỉnh phong cũng có chút không tiếp nhận được.

- Sát khí thật đáng sợ, hàn ý đáng sợ như thế, lại là sát khí tạo thành?

Huyết Vô Tuyệt cau mày, không khỏi hít một hơi lạnh.

Mấy người tiếp tục tiến lên, không có Thực Cốt Trùng truy sát, tốc độ bọn họ cũng chậm đi, nơi không biết thường là nơi nguy hiểm nhất, bọn hắn không dám không kiêng nể gì cả xông vào.

Sau nửa ngày, bọn hắn rốt cục dừng lại, cách phía trước bọn hắn không xa là một đồi núi không cao, đồi núi cũng chỉ cao mười trượng trở xuống, phía trên không có một ngọn cỏ, cái gì cũng không có.

Bên cạnh đồi núi một, một tấm bia đá đứng đấy, tấm bia hẹp dài, như cùng một chuôi cự kiếm cắm vào trong đất, hơn nữa sớm đã có dấu vết phong hoá.

Đồi núi lẻ loi trơ trọi biệt lập ở chỗ này, bốn phía lại là một khoảng bình nguyên, lộ ra vẻ cực kỳ cô tịch.

- Các ngươi có cảm thấy đồi núi này như cái gì không?

Bắc Thần Phong đột nhiên mở miệng nói, cổ quái nhìn gò đất nhỏ phía xa.

Đám người cau mày một cái, lúc này, Phong Lang đột nhiên hít sâu một hơi nói:

- Mộ phần!

Mấy người Ảnh Phong nghe vậy, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc, rất hiển nhiên, bọn hắn cũng đồng ý với ý nghĩ của Phong Lang, đồi núi nhỏ này chính là một phần mộ khổng lồ.

- Chẳng lẽ là mộ phần của Tu La Điện Chủ đời trước?

Lãnh Tiếu Nhận mị mị hai mắt, bước ra một bước, chuẩn bị đi qua nhìn kỹ xem.

Đám người nghe vậy, cũng không nhịn được gật gật đầu, phần mộ to lớn như thế, có lẽ thực sự là mộ phần của Tu La Điện Chủ đời trước.

Oanh!

Đột nhiên, tiếng nổ vang từ đằng xa truyền đến, chỉ thấy mấy thân ảnh nhanh chóng va chạm tại hư không, đao quang kiếm ảnh lấp lóe, mấy giây sau, nơi đó có mấy thân ảnh tách ra, đáp vào trên đất bằng hai bên đồi núi.

- Diêm La Tử?

Lãnh Tiếu Nhận sát khí nặng nề kêu lên, thiếu chút nữa thì xông lên.

Có điều hắn vẫn nhẫn nhịn xuống, ánh mắt rơi vào mấy thân ảnh đối diện Diêm La Tử, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị. Có thể đấu ngang cơ cùng Diêm La Tử khẳng định cũng không phải người bình thường.

- Tư Không Tàng Kiếm, ngươi ngăn không được ta.

Diêm La Tử lạnh như băng nhìn một thanh niên chiến bào màu trắng đối diện nói, thanh niên không phải ai khác, chính là Tư Không Tàng Kiếm.

Bọn hắn đã sớm ở đây, đã vì chuyện phần mộ khổng lồ này đánh nhau hồi lâu, đáng tiếc cuối cùng ai cũng không làm gì được ai.

- Ngươi cũng ngăn không được ta.

Tư Không Tàng Kiếm cười nhạt một tiếng, thần sắc vô cùng tự tin:

- Tấm bia đá này thuộc về ta.

Đột nhiên, thân hình Tư Không Tàng Kiếm lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía trên tấm bia đá ở trước phần mộ khổng lồ, trong bàn tay, một cái bàn tay Hồn Lực bắt lấy phía trên tấm bia, dùng hết toàn lực rút lên trên.

Nhìn từ đằng xa, phía trên tấm bia đá này tựa như chuôi một thanh kiếm, bị Tư Không Tàng Kiếm nắm chặt, chậm rãi di chuyển dần kên.

Tư Không Tàng Kiếm người cũng như tên, chính là cao thủ sử dụng kiếm, cũng sở thích Tàng Kiếm, gặp được tấm bia đá cự kiếm này, hắn làm sao có thể buông tha chứ.

- Tự tìm cái chết!

Diêm La Tử gầm thét một tiếng, bản thân còn chưa đồng ý, Tư Không Tàng Kiếm ngươi liền cho rằng là của ngươi? Diêm La Tử hắn không tức giận mới là lạ.

Vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung rung mãnh liệt, một trận thanh âm kẽo kẹt vang lên, tựa như thanh âm xương cốt ngọa nguậy, đám người nghe được thanh âm này, không hẹn mà cùng nhìn lại phía mây mù màu đen ở đằng sau.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người run lên bần bật, trợn to hai mắt nhìn phía sau, da đầu cảm giác có chút run lên, toàn thân nổi da gà.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment