Vô Thượng Sát Thần

Chương 1133

- Xem ra ngươi cũng không ngốc.

Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Sở Vân Bắc, thực lực hắn tại Sở gia cũng không ra làm sao, nhưng là mắt nhìn của hắn thì tu sĩ Cửu Vực khác cũng khó có thể so sánh.

Chủng Ma Chi Thuật, ngoài Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện, đoán chừng có rất ít người biết đây là bí mật bất truyền của Tu La Điện Chủ.

- Tiêu Phàm, ta là anh họ ngươi!

Sở Vân Bắc toàn thân bất động, vội vàng treo lên quân bài tình cảm.

- Anh họ?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, trong mắt đều là vẻ khinh thường, lạnh giọng nói:

- Hiện tại ngươi lại là anh họ ta? Mẹ ta là em của cha ngươi, hắn không phải cũng tra tấn mẹ ta đó sao?

Sở Vân Bắc không biết nói gì, Tiêu Phàm thi triển Chủng Ma Chi Thuật đối với hắn, hiển nhiên đã đọc được ký ức hắn, tất cả ký ức của hắn đã bại lộ trước mặt Tiêu Phàm.

Hơn nữa, Tiêu Phàm còn biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nói gì đi nữa đều không có ý nghĩa gì.

Chẳng biết tại sao, sau khi biết Tiêu Phàm là Tu La Điện Chủ, Sở Vân Bắc lại không sợ hãi như vậy.

- Ngươi nên thấy may mắn, nếu như ngươi và ta không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, hiện tại ngươi đã là một cỗ thi thể.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc nói:

- Hi vọng ngươi có thể hiểu rõ giá trị của bản thân.

Nghe vậy, thân thể Sở Vân Bắc run lên, hắn tất nhiên biết rõ, hiện tại Tiêu Phàm sở dĩ chưa giết hắn là bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng.

Một khi không còn giá trị lợi dụng, với hiểu biết của hắn với Tu La Điện Chủ thì Tiêu Phàm nhất định sẽ không chút do dự giết hắn.

- Ta giúp ngươi cứu cha mẹ ngươi ra, ngươi giải trừ khống chế đối với ta, thế nào?

Sở Vân Bắc hít sâu một hơi.

- Ngươi thấy ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao?

Tiêu Phàm cười lạnh:

- Không phải ta xem thường ngươi, ngươi ngoài chút thân phận đặc thù là người Sở gia ra thì ngươi có cái thá gì! Chỉ bằng ngươi cũng có thể cứu cha mẹ ta ra?

Nghe được lời Tiêu Phàm nói, sắc mặt Sở Vân Bắc trắng bệch, tự nhủ:

- Ngươi nói không sai, ngoài thân phận đặc thù, ta cái gì cũng không có.

Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, cắn răng nói:

- Nhưng mà, ta vẫn là Sở gia dòng chính, dù có một vài người thực lực mạnh hơn ta mạnh, bọn hắn cũng không dám đụng đến ta. Nếu vụng trộm cứu cha mẹ ngươi ra, chí ít vẫn có hi vọng.

- Ta sẽ không đem hi vọng nhỏ bé ký thác vào một tên phế vật.

Tiêu Phàm kiên quyết lắc đầu:

- Ngươi nếu không muốn chết liền phối hợp tốt với ta, ngươi cũng biết, nếu ngươi bán đứng ta, dù là cách xa vạn dặm, ta cũng có thể lấy tính mạng ngươi.

Tiêu Phàm biết, Sở Vân Bắc là một người sợ chết, vô cùng sợ chết, có điều hắn cũng biết, sâu trong nội tâm Sở Vân Bắc cũng là một người cực kỳ tự ti.

Nếu như hắn chỉ là một người tự ti thì cũng thôi, Tiêu Phàm đoán chừng sẽ trực tiếp làm thịt hắn, nhưng hắn còn là một người lòng tự trọng vô cùng lớn.

Người có lòng tự trọng cao thường bộc phát ra lực lượng khiến người khác không thể tưởng được.

Tiêu Phàm sở dĩ không giết hắn, thứ nhất bởi vì Sở Vân Bắc là anh họ hắn, Sở gia có thể tàn nhẫn ứng phó cha mẹ hắn, nhưng hắn vẫn không xuống tay ứng phó với Sở Vân Bắc được.

Nếu cứ như vậy giết Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm hắn và người Sở gia có khác gì nhau đâu?

Thứ hai, bởi vì hiện tại hắn mới biết chút ít về Cổ Tộc Sở gia, muốn cứu cha mẹ hắn, có lẽ thật sự phải dựa vào sự hỗ trợ của Sở Vân Bắc.

Thi triển Chủng Ma Chi Thuật với hắn, Tiêu Phàm cũng không sợ hắn phản bội, nếu như Sở Vân Bắc muốn bán đứng hắn, Tiêu Phàm sẽ cảm nhận được nguy hiểm có thể kịp thời giết chết hắn.

- Được, chỉ cần ngươi không gây bất lợi cho Sở gia, những việc khác ta đều có thể đáp ứng ngươi.

Sở Vân Bắc gật đầu, hắn tất nhiên biết rõ thủ đoạn của Tu La Điện Chủ, nào dám vi phạm.

Sở Vân Bắc nói rõ ràng, có điều Tiêu Phàm chỉ liếc hắn một cái, chí ít đối mặt với cái chết, tên này lại càng quan tâm sự tồn vong của gia tộc.

- Ta chỉ muốn cứu cha mẹ ta.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Còn có người tỷ muội kia của ta nữa!

Tiêu Phàm mặc dù không thích Sở gia, nhưng cũng không nghĩ hủy diệt Sở gia, hắn chỉ muốn cứu cha mẹ hắn ra, cũng muốn đòi lại một cái công đạo.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Sở gia cũng không chạm tới ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm, nếu như giết cha mẹ hắn, Tiêu Phàm khẳng định sẽ không tha thứ cho Sở gia.

Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía bốn thanh niên nam nữ Chiến Thánh cảnh phía xa.

- Ngươi chuẩn bị đối phó bọn hắn thế nào? Nếu như ngươi muốn giết bọn hắn, ta vẫn khuyên ngươi đừng làm, giữ lại bọn hắn, đối với ngươi có sự trợ giúp càng lớn.

Sở Vân Bắc sao không biết ý nghĩ của Tiêu Phàm, vội vàng nói.

Ngừng lại, lại nói:

- Đương nhiên, nếu như có thể khống chế tư tưởng bọn hắn, đó là không thể tốt hơn.

- Vậy như ngươi mong muốn.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, bốn thanh niên Chiến Thánh cảnh kia, giết cũng đáng tiếc.

Có điều Tiêu Phàm không giết bọn hắn không phải vì cảm thấy đáng tiếc, mà là nếu như bọn Sở Vân Bắc lần này nhiều người đi như vậy, lại chỉ có một mình Sở Vân Bắc trở về, đến lúc đó nhất định sẽ hoài nghi. Tiêu Phàm không muốn bởi vì vậy lại rước thêm phiền toái.

Dưới sự trợ giúp của Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm lại vô cùng thuận lợi khống chế tư tưởng mấy người, lúc bọn hắn biết thân phận Tiêu Phàm là Tu La Điện Chủ, mấy người đều bị dọa cho phát sợ.

Cũng may Sở Vân Bắc khá bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn bốn người nói:

- Ai nếu trở về nói huyên thuyên, bản thiếu gia sẽ tru di cửu tộc!

- Thuộc hạ không dám!

Bốn người nghe vậy, bị dọa đến vội vàng quỳ gối xuống, không có bất kỳ phản kháng nào.

Bọn họ đều là một vài người nổi bật trong chi thứ của Sở gia, được Gia Chủ Sở gia coi trọng, mới có thể để bọn hắn đi theo bên người đệ tử dòng chính, bọn hắn biết rõ lực lượng đệ tử dòng chính thế nào.

Tựa như Sở Vân Bắc, hắn muốn hủy diệt một chi thứ nho nhỏ trong Sở gia thì chỉ cần một câu nói, căn bản không cần hắn phải động thủ.

Người ở bên ngoài nhìn vào thấy điều này vô cùng tàn nhẫn, đến người gia tộc mình còn không buông tha, huống chi là người ngoài?

Chẳng qua nếu như bọn hắn biết trong không gian bí cảnh Cổ Tộc Sở gia sớm đã kín người hết chỗ, đoán chừng sẽ không nghĩ như vậy nữa.

- Huynh đệ, ngươi cứ yên tâm đi.

Sở Vân Bắc hài lòng nhìn bốn người, sau đó nhìn Tiêu Phàm cười nói.

- Huynh đệ? Ngươi còn chưa xứng làm huynh đệ ta.

Tiêu Phàm khinh thường, huynh đệ của Tiêu Phàm không có ai là tham sống sợ chết, muốn trở thành huynh đệ của Tiêu Phàm thì không phải nói một câu là được, còn phải trải qua khảo nghiệm sinh tử.

Sau đó khoát khoát tay, không kiên nhẫn nói:

- Đi làm chuyện các ngươi nên làm đi.

Tiêu Phàm phát hiện, những người này có vẻ như rất sợ Sở Vân Bắc, trải qua năm tháng luôn nuôi dưỡng tính cách lấy lòng, khiến bọn hắn dần hình thành một loại nô tính.

Cũng chính vì điểm này, Tiêu Phàm cũng yên tâm không ít đối với bọn hắn, chỉ cần bọn hắn không muốn chết, sẽ tuyệt đối không dám bại lộ thân phận hắn.

- Cáo từ.

Sở Vân Bắc biết rõ, Tiêu Phàm nhất định là hận Sở gia, làm sao có thể coi Sở Vân Bắc hắn là huynh đệ chứ?

Sở Vân Bắc nhìn Tiêu Phàm một cái thật sâu, sau đó mang theo đám người lái Phi Độ Chiến Thuyền rời đi.

Lúc này, mấy người Ảnh Phong đi tới, trong mắt cũng lóe qua vẻ kinh ngạc, bọn hắn hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tiêu Phàm lại bỏ qua cho bọn Sở Vân Bắc.

Hồi lâu, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, nhìn đám người nói:

- Sắp tới mọi người có kế hoạch gì không?

- Công tử, mấy người chúng ta thương lượng một chút, thời gian cấp bách, chúng ta bây giờ chuẩn bị lên đường tiến về Bát Vực.

Ảnh Phong mở miệng nói, những người khác cũng gật gật đầu.

- Bây giờ rời đi?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn mấy người, hiển nhiên là hắn không nghĩ tới.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment