Vô Thượng Sát Thần

Chương 1144

- Tại sao có thể như vậy?

Đột nhiên thần sắc Tiêu Phàm cứng đờ, hắn kinh ngạc phát hiện lực lượng Bạch Thạch vậy mà đều không cách nào chữa cho thương thế Túy Ông, tối đa cũng liền có thể tạm thời ổn định tính mạng hắn.

- Lão sư, ngươi không thể động thủ.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, hai mắt có chút đỏ lên.

Hắn lúc này mới phát hiện, dù bản thân trở thành Cửu Phẩm Luyện Dược Sư cũng không trị được bệnh lão sư.

Sinh cơ Túy Ông hoàn toàn không có, cơ hồ đã là một cái xác chết di động, lực lượng Bạch Thạch tuy mạnh nhưng không thể khởi tử hồi sinh.

- Phàm Nhi, không cần lãng phí khí lực, sự tình ta bản thân ta biết rõ, sống hơn mấy trăm năm, vi sư cũng thấy đủ, huống chi còn thu ngươi làm đồ nhi.

Túy Ông hòa ái cười một tiếng, ngăn cản Tiêu Phàm tiếp tục đưa năng lượng Bạch Thạch vào.

Như hắn trước đó nói, trừ phi Dược Thần tại thế, bằng không không có người nào có thể cứu được hắn.

- Không, lão sư sẽ không chết, vô luận như thế nào ta sẽ đem lão sư chữa khỏi.

Trong mắt Tiêu Phàm hơi nước bốc lên, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Trọng sinh Chiến Hồn Đại Lục, có rất ít người coi hắn là thân nhân đối đãi, Túy Ông là một người trong đó, từ khi biết Túy Ông trở đi, không biết giúp hắn bao nhiêu chuyện.

Nếu như không phải Túy Ông, Tiêu Phàm có lẽ cũng sớm đã chết, trong đáy lòng Tiêu Phàm vô cùng tôn kính và kính yêu Túy Ông, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn chết đi?

- Đứa ngốc, vi sư còn có thể thấy được ngươi, chết không tiếc.

Túy Ông sang sảng cười nói, tựa như tử vong chỉ là kết cục, nhìn thấy thập phần bình thản.

Nguyên bản hắn tại mấy tháng trước thiếu chút nữa chết, là Hề Lão nghĩ trăm phương ngàn kế kéo lại mạng hắn, nhưng vừa mới động thủ đã tiêu tốn sinh cơ cuối cùng.

- Lão già, ranh con, đừng tại đây giả bộ đáng thương, biểu diễn sư đồ tình thâm không có tác dụng, các ngươi đều phải chết!

Thanh âm băng lãnh của Tư Không Vũ đột nhiên vang lên.

Tiêu Phàm cùng Túy Ông sư đồ hai người thẳng thắn mà nói, hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt, đã làm hắn động chân nộ.

Hắn dù sao cũng là Chiến Thần Điện Tứ Trưởng Lão, lại bị người xem thường!

- Ta có lẽ sẽ chết, nhưng khẳng định ngươi chết trước ta!

Ánh mắt Tiêu Phàm như đao, lạnh lùng quét về phía Tư Không Vũ, tay bấm cổ Tư Không Tàng Kiếm lần nữa dùng sức.

- A ~

Tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên, kèm theo thanh âm xương vỡ vụn, sắc mặt Tư Không Tàng Kiếm đã có chút vặn vẹo.

- Ngươi nếu dám giết con ta, bản tọa nhất định diệt Đại Ly Đế Triều chó gà không tha!

Tư Không Vũ phẫn nộ gào thét.

Hắn chỉ có một nhi tử, làm sao có thể trơ mắt nhìn Tư Không Tàng Kiếm chết, trước đó nhìn thấy Tư Không Tàng Kiếm, trong lòng hắn kích động không thôi.

Nguyên bản hắn còn tưởng rằng Tư Không Tàng Kiếm đã sớm chết, không nghĩ tới lại còn sống sót, nói cái gì hắn cũng sẽ không để cho Tiêu Phàm lần nữa giết Tư Không Tàng Kiếm.

Cách đó không xa, Lạc Vũ Lạc nhìn thấy Tư Không Tàng Kiếm còn sống, trong lòng chợt run lên, trước tiên nghĩ đến chính là chạy trốn.

Sau đó, tu sĩ bốn phía đều đứng sừng sững không nhúc nhích, hắn nếu chạy trốn, kẻ thứ nhất chết chính là hắn, bởi vì lần trước bởi vì hắn không cứu, Tư Không Tàng Kiếm mới rơi vào trong tay Tiêu Phàm.

Lạc Vũ Lạc hiện tại chỉ hy vọng Tiêu Phàm cùng Tư Không Tàng Kiếm không để ý tới hắn, kể từ đó, liền sẽ không bại lộ sự tình lúc đầu, Tư Không Vũ cũng sẽ không giết hắn.

- Ta không dám? Trên đời này còn không có địch nhân ta không dám giết!

Trong mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ hung ác, một chỉ bắn ra, một cánh tay Tư Không Tàng Kiếm đột nhiên nổ tung.

- Híttt ~

Đám người hít một hơi lạnh, Tiêu Phàm thật đúng là không phải tàn nhẫn bình thường, dám ngay trước mặt Tư Không Vũ chém rụng một cánh tay của con trai hắn, cái này cần bao nhiêu dũng khí?

- Dừng tay!

Tư Không Vũ gầm thét, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, hận không thể lập tức xông lên đem Tiêu Phàm thiên đao vạn quả.

Tư Không Tàng Kiếm lớn như vậy, phụ thân hắn đều chưa bao giờ đánh mắng qua hắn, bây giờ lại bị một ngoại nhân tra tấn, cái này khiến hắn như thế nào chịu đựng được.

- Ngươi dừng tay cho ta!

Tiêu Phàm không chút do dự trở về, sát khí đáng sợ từ trên người hắn bộc phát ra, lạnh giọng nói:

- Đại Ly Đế Triều tổn thương một ai, ta liền từ trên người Tư Không Tàng Kiếm cắt một miếng thịt!

Sắc mặt Tư Không Vũ vô cùng băng lãnh, hắn cho tới bây giờ không có tức giận qua như thế, nhất là bị một tên tiểu bối uy hiếp cùng cản trở, đây là sự tình chưa bao giờ có.

Phốc! Một tiếng vang giòn, Hồn Lực Tiêu Phàm ngưng tụ thành Tiểu Đao, cắt trên người Tư Không Tàng Kiếm một miếng thịt, máu tươi bay vụt.

Con ngươi Tư Không Vũ co rụt lại, sắc mặt tái nhợt vô cùng, phổi đều kém chút tức điên, có thể thấy hắn giờ phút này phẫn nộ.

Hắn cho là không mở miệng, Tiêu Phàm liền sẽ không động thủ, nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm thực dám làm như vậy.

- Nếu như ngươi muốn cùng ta chứng minh, Đại Ly Đế Triều nhiều người, hay là nhi tử ngươi nhiều thịt, ta giúp ngươi!

Tiêu Phàm thần sắc băng lãnh, đưa tay lại là mấy đao, cắt lấy mấy khối thịt.

Đám người biết rõ Tiêu Phàm không phải nói đùa, chỉ cần Tư Không Vũ động thủ, Tiêu Phàm liền dám cắt thịt Tư Không Tàng Kiếm.

Chính như hắn trước đó nói, trên đời này còn không có địch nhân Tiêu Phàm hắn không dám giết, Tư Không Vũ không phải Chiến Thần Điện Tứ Trưởng Lão à, không phải là bị Tiêu Phàm hù sợ?

Tu sĩ Đại Ly Đế Triều nhìn thấy một màn không trung cũng không ở lại.

Chiến Thần Điện Trưởng Lão thì như thế nào, ngươi nếu dám ở Đại Ly Đế Triều giết người, đồng dạng có người trị ngươi!

- Ngươi rất tốt!

Tư Không Vũ nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, sau đó quát to:

- Dừng tay cho ta!

Thanh âm phẫn nộ vang vọng cả tòa Ly Hỏa Đế Đô, chấn động làm trong lòng mọi người run lên, Tư Không Vũ không thể không thỏa hiệp, hắn không dám dùng Tư Không Tàng Kiếm chứng minh dũng khí.

- Ta tự nhiên rất tốt.

Tiêu Phàm cười lạnh, đối với người Chiến Thần Điện hắn không cần thiết khách khí, Tư Không Vũ muốn giết hắn, còn muốn Tiêu Phàm đối tốt với hắn, đó là chuyện không có khả năng.

Sau đó con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo đảo qua những người Chiến Thần Điện khác:

- Người Chiến Thần Điện cút khỏi Ly Hỏa Đế Đô, bằng không, Tư Không Tàng Kiếm vẫn phải chết!

- Ngươi dám không tuân thủ hứa hẹn?

Tư Không Vũ giận tím mặt, hắn đã lùi một bước, không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà từng bước ép sát.

- Ta với ngươi ở giữa có cam kết gì sao? Cho dù có, ngươi cũng không xứng để ta tuân thủ.

Tiêu Phàm khinh thường nhìn Tư Không Vũ, trước kia hắn coi là người Chiến Thần Điện lợi hại cỡ nào, nhưng hiện tại trong mắt hắn cũng không gì hơn cái này.

Tư Không Vũ nghiến răng nghiến lợi, ngậm miệng không nói gì, đối với một địch nhân hứa hẹn? Có lẽ có người biết, nhưng người như vậy cũng không phải là Tư Không Vũ hắn.

Đồng dạng, Tiêu Phàm lại vì sao đối với hắn hứa hẹn đây? Huống chi, Tiêu Phàm cũng không đáp ứng hắn cái gì.

- Tất cả mọi người Chiến Thần Điện rời khỏi Ly Hỏa Đế Đô.

Tư Không Vũ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra câu nói này, hắn dẫn đầu hướng về nơi xa bay đi.

Hắn không dám dùng mệnh Tư Không Tàng Kiếm đến cược, lấy tính cách Tiêu Phàm, hắn thật đúng là dám giết Tư Không Tàng Kiếm.

- Oanh!

Lúc này, không trung có một tiếng vang thật lớn đánh vỡ bình tĩnh, hai đạo lưu quang đáp xuống, mãnh liệt đâm vào cùng một chỗ, sau đó hai đạo thanh âm cực tốc lui lại.

Thân ảnh Tử Vô Danh chật vật bại lộ đi ra, tay hắn cầm Vạn Linh Đồ, không hiểu nhìn tu sĩ Chiến Thần Điện không ngừng rút đi.

- Tư Không Vũ, các ngươi chơi cái gì?

Tử Vô Danh phẫn nộ gầm thét lên, hắn nghi ngờ trong lòng không thôi, đây là tình huống gì, làm sao đang yên đang lành toàn bộ rút lui?
Bình Luận (0)
Comment