Vô Thượng Sát Thần

Chương 1146

Thanh âm ù ù bên tai không dứt, chấn động hư không rung động không thôi, một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ quét sạch bốn phía ép đám người có chút không thở nổi.

Không trung một trận vặn vẹo, xuất hiện một cái không gian vòng xoáy, một đạo thân ảnh chậm rãi từ không gian trong vòng xoáy đi ra.

Đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một lão giả áo bào xanh lăng không dạo bước mà đến, hắn nhìn qua hơn sáu mươi tuổi, tóc khô trắng, gầy trơ cả xương, nhưng một đôi mắt lại sắc bén như đao.

Ai cũng biết rõ, đây nhất định lại là một lão quái vật sống dài hơn tuế nguyệt, sau khi đột phá Chiến Thánh cảnh, huyết khí dồi dào là sẽ không dễ dàng già đi, chí ít sống mấy trăm năm là không có vấn đề.

Huống chi, lão giả áo bào xanh không phải Chiến Thánh cường giả bình thường, trên người hắn phát ra khí tức so với Tư Không Vũ đều muốn cường đại hơn nhiều lần.

- Kỳ Hiểu!

Hai mắt Túy Ông nheo lại, nhận ra thân phận người kia.

Trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng, nếu hắn trạng thái đỉnh phong ngược lại là không sợ, nhưng hiện tại, hắn chưa chắc là đối thủ người tới.

- Gia Cát Thanh Huyền, bao năm không thấy, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ.

Lão giả áo bào xanh Kỳ Hiểu nhìn Túy Ông khẽ mỉm cười nói, tựa như bao năm không thấy lão bằng hữu.

- Tam Trưởng Lão, ngài làm sao tới?

Tư Không Vũ đi qua, trên mặt miễn cưỡng gạt ra ý cười.

Không sai, người tới chính là Chiến Thần Điện Tam Trưởng Lão, tên là Kỳ Hiểu, chớ nhìn hắn cùng Tư Không Vũ cùng là Trưởng Lão, nhưng địa vị liền có chút không giống, lại càng không cần phải nói thực lực!

Chiến Thần Điện Trưởng Lão không nhiều, chỉ có bốn người, Tư Không Vũ là tuổi trẻ nhất, không đến năm mươi liền đột phá đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, coi là một đời thiên tài, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể trở thành Chiến Thần Điện Tứ Trưởng Lão.

Về phần Kỳ Hiểu, lại không biết sống bao nhiêu tuế nguyệt, chí ít là mấy trăm tuổi, lại càng không cần phải nói hai vị Trưởng Lão phía trước.

- Hừ, ngươi quá làm cho Điện Chủ đại nhân thất vọng.

Kỳ Hiểu hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không hòa thuận.

Trong lòng Tư Không Vũ bỗng nhiên lộp bộp, chẳng lẽ việc này Điện Chủ đại nhân biết rõ?

Nghĩ vậy, Tư Không Vũ mặt xám như tro, làm Điện Chủ đại nhân thất vọng kết quả là cái gì, hắn rất rõ ràng, trừ tử vong, không có khả năng khác nữa.

- Cũng may chúng ta thay ngươi cầu tình, sự tình Diêm La Phủ cùng ngươi làm mất đi Hư Không Cổ Kính công tội bù nhau, bất quá tước đoạt thân phận Tứ Trưởng Lão ngươi. Hiện tại ngươi chỉ có cơ hội chính là đoạt lại Hư Không Cổ Kính cùng bắt sống Tu La Điện Chủ, lấy công chuộc tội!

Kỳ Hiểu lạnh lùng nói, đều là khẩu khí thượng vị giả.

- Vâng, đa tạ ba vị Trưởng Lão!

Tư Không Vũ tâm tro tàn lại lần nữa bốc cháy lên hi vọng.

Chỉ cần không chết, cái gì đều dễ nói, về phần con trai của hắn à, có thể cứu thì cứu, cứu không được không chừng về sau lại sinh một tên, dù sao hắn hiện tại cũng đã tự thân khó bảo toàn.

Có thể trở thành Chiến Thần Điện Tứ Trưởng Lão, Tư Không Vũ tự nhiên cũng là người ngoan tuyệt.

Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm, không nghĩ tới sự tình rốt cuộc lại phát sinh chuyển biến lớn như vậy, nhìn thấy Tư Không Vũ thần sắc tức giận, Tiêu Phàm biết rõ, cho dù trên tay hắn có Tư Không Tàng Kiếm làm con tin, đoán chừng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Tiêu Phàm, đừng tưởng rằng dùng con ta đến uy hiếp ta liền có thể làm càn. Con ta nếu có thể vì Chiến Thần Điện hi sinh, hắn chết chính là có giá trị!

Tư Không Vũ đại nghĩa lẫm nhiên nói ra.

- Cha, cứu ta, ta không muốn chết!

Gần như đồng thời, Tư Không Tàng Kiếm đột nhiên gào lên, hiển nhiên là Tiêu Phàm cố ý buông cổ của hắn, chính là muốn Tư Không Tàng Kiếm đánh mặt Tư Không Vũ.

Quả nhiên, nghe nói như thế, sắc mặt Tư Không Vũ khó nhìn, bất quá vừa nhìn thấy thần sắc Kỳ Hiểu đạm nhiên bên cạnh, Tư Không Vũ biết rõ, mình là tuyệt đối không thể nhượng bộ.

- Yên tâm, hắn dám giết ngươi, ta liền diệt toàn bộ Đế Triều đến chôn cùng ngươi.

Tư Không Vũ sát khí nặng nề nói.

Tu sĩ Đại Ly Đế Triều nghe vậy, rất nhiều người đã bắt đầu chạy trốn, kỳ thật, sau khi Tử Vô Danh rời đi, Huyết Sắc Hồn Giới biến mất, bọn hắn cũng đã bắt đầu chạy trốn.

Đây chính là Chiến Thần Điện trong truyền thuyết đó, bọn hắn muốn hủy diệt một cái Đế Triều còn không phải như chơi đùa?

Lưu ở chỗ này, muốn sống sót tỷ lệ quá nhỏ, nhất là cảm thụ đến Tư Không Vũ sát ý bàng bạc, bọn hắn càng không dám lưu ở chỗ này.

Ngược lại là Lăng Phong, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng, Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng bọn hắn, tất cả đều xuất hiện ở cách Tiêu Phàm không xa, trận địa sẵn sàng đón quân địch, tùy thời chuẩn bị xuất thủ!

Là một người liền có thể một cái nhìn ra, người Đại Ly Đế Triều ở vào thế yếu, muốn từ trong tay Chiến Thần Điện sống sót, cơ hội quá mức xa vời.

- Phàm Nhi, giết đi, giữ lại đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Túy Ông nhẹ giọng nói, tựa như hắn giết một người cùng ăn cơm đơn giản.

- Lão sư nói đúng.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, việc đã đến nước này, giữ lại Tư Không Tàng Kiếm còn có ý nghĩa gì đâu?

- Phốc!

Một đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, Tư Không Tàng Kiếm bỗng nhiên che cổ mình, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, đều là vẻ sợ hãi, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà thực giết hắn!

- Nhìn ta cũng vô dụng.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm nhiên, hắn bây giờ đạt tới cảnh giới này, giết cùng không giết chỉ là nhất niệm, cơ bản sẽ không ảnh hưởng tâm tính hắn.

Sau đó một chỉ điểm ra, thể nội Tư Không Tàng Kiếm đột nhiên bắn ra vô số kiếm khí, đem thân thể hắn quấy đến vỡ nát, cái gì cũng không lưu lại.

- Chết!

Tư Không Vũ gầm thét một tiếng, điên cuồng hướng về Tiêu Phàm đánh tới, hai mắt đỏ bừng như máu nhuộm, hắn đối với Tư Không Tàng Kiếm dành hy vọng rất lớn, nhưng mà bây giờ lại chết, hơn nữa hài cốt không còn.

Tư Không Vũ triệt để tức giận, phẫn nộ chính là kết quả, hắn không tiếc bất cứ giá nào giết Tiêu Phàm, đoạt lại Hư Không Cổ Kính.

Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, trong nháy mắt liền đi tới cạnh Tiêu Phàm, cũng đúng lúc này, một bên Túy Ông đột nhiên động, tiện tay vung lên chính là một đạo lợi kiếm, liền hư không đều kém chút xé rách.

- Cút ngay.

Tư Không Vũ gào thét một tiếng, ra sức đánh thẳng vào, nhưng mà Túy Ông lại là một bước không cho, mặc cho Tư Không Vũ điên cuồng như thế nào cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Nhìn đến đối thủ bản tọa là ngươi?

Kỳ Hiểu quét Ly Hỏa Đế Đô một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Bắc Lão.

- Lão hủ tùy thời phụng bồi.

Bắc Lão không khiếp nhược, liền Chiến Thần Điện Điện Chủ phân thân hắn đều dám giết, huống chi một Chiến Thần Điện Tam Trưởng Lão đây.

Con ngươi hắn sâu thẳm như biển, nhìn không thấu, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Hiểu liền tựa như một vị thượng giả nhìn một con kiến hôi.

- Hừ!

Kỳ Hiểu hừ lạnh một tiếng, hắn rất khó chịu ánh mắt Bắc Lão, hắn thấy loại ánh mắt này chỉ có hắn mới có, bởi vì hắn là Chiến Thần Điện Tam Trưởng Lão.

- Chết đi!

Kỳ Hiểu lạnh lùng nói ra một câu, một đạo Kiếm Chỉ bắn ra, như cùng một khỏa tuệ tinh xẹt qua thương khung, thoáng qua liền xuất hiện ở trước mặt Bắc Lão, Thiên Địa Chi Uy đáng sợ chấn động làm hư không run rẩy kịch liệt.

Cũng đúng lúc này, Bắc Lão nhẹ nhàng vạch một cái, trước người xuất hiện gợn sóng đầy trời, gợn sóng tựa như từ vô số đường cong tạo thành, khiến hư không bắt đầu vặn vẹo.

Kiếm Chỉ bắn vào trong đó, tốc độ trở nên chậm, đồng thời uy lực cũng thay đổi nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Hồn Văn Cấp Thủy Tổ? Ngươi là người Bắc Thần gia tộc?

Kỳ Hiểu hơi biến sắc, cũng không dám khinh thường Bắc Lão.

- Là gia tộc gì rất trọng yếu sao?

Bắc Lão thản nhiên nói, tựa như đang cùng một tên tiểu bối nói chuyện, trừ coi thường vẫn là coi thường.

- Mặc kệ ngươi là gia tộc gì, đối địch với Chiến Thần Điện chính là một con đường chết! Chiến Thần Điện nghe lệnh, giết không tha!

Kỳ Hiểu cười lạnh một tiếng, trong bàn tay xuất hiện một chuôi huyết sắc trường kiếm, hiển nhiên, hắn là chuẩn bị làm thật.

Đồng thời, theo tiếng nói rơi xuống, tu sĩ Chiến Thần Điện cùng Chiến Hồn Điện cũng giống như không muốn sống, hướng về Đại Ly Đế Triều phóng đi.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment