Vô Thượng Sát Thần

Chương 1179

Theo kiếm khí điên cuồng nở rộ, băng tinh nổ tung đầy trời, Băng Sương Chi Khí khuấy động, cỗ lãnh ý bao phủ Tiêu Phàm tiêu tán không ít.

- Nguyên lai có chút cân lượng, dạng này mới có chút ý tứ, nếu là ngược sát ngươi, ta cũng không có hứng thú gì.

Nam tử trung niên nhe răng cười một tiếng.

Lời còn chưa dứt, thân thể hắn lần thứ hai đập ra, từng đạo băng tinh lạnh lẽo hung mãnh đánh ra, những nơi đi qua, Hàn Băng Chi Khí quét sạch đầy trời, hư không đều bị kết thành vô số hàn băng.

Không gian quanh thân Tiêu Phàm trong nháy mắt hóa thành thế giới băng tinh, hàn khí tập kích người đáng sợ đến cực hạn.

Chân hắn giẫm Kiếm Bộ, nhanh chóng xuyên toa trong thế giới băng tinh, không dám lưu tại chỗ, Tu La Kiếm trong tay thỉnh thoảng vũ động, từng đạo từng đạo kiếm khí phá băng tiến lên.

- Oanh, két ~

Tiếng va chạm kịch liệt thỉnh thoảng vang lên, băng tinh không ngừng nổ nát vụn, hóa thành vô số mảnh vụn bắn ra tứ phương vô cùng cuồng bạo, không ít tu sĩ gặp nạn.

- Thật mạnh, không hổ là cường giả Chiến Thánh hậu kỳ!

Đám người nhao nhao lui lại, không ít người thân thể bị băng tinh mảnh vụn xuyên thủng, máu tươi chảy ra.

Y phục Tiêu Phàm cũng phá toái không ít, bất quá hắn vẫn không có thi triển lực lượng U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn.

Hắn phát hiện bản thân không có sử dụng những lực lượng khác, trong lúc nhất thời cực kỳ không thích ứng, hơn nữa thực lực cũng giảm nhiều.

Bất quá chính là bởi vì như thế Tiêu Phàm mới biết rõ mình tiến bộ không lớn bao nhiêu, lúc không cần mượn những lực lượng khác có thể vượt giai chiến đấu, đó mới là thiên tài chân chính.

- Vẻn vẹn chỉ có sức chạy trốn sao?

Nam tử trung niên cười lạnh, trên mặt đều là vẻ đăm chiêu, hắn đối với thực lực bản thân càng thêm tự tin.

- Vân thúc, không nên giết hắn, trước lột da hắn, một đao cắt huyết nhục hắn, ta muốn hắn sống không bằng chết!

Độc Cô Mạc Trắc hét lớn.

Ngay từ đầu coi Tiêu Phàm là người Sở gia, hắn còn có cố kỵ, hiện tại biết rõ thân phận Tiêu Phàm, một tu sĩ Nam Vực, hắn thật đúng là không để trong mắt.

Giết liền giết, cũng không người nào sẽ vì hắn nói câu nào.

- Tam Thiếu yên tâm, giết hắn liền đơn giản như giết một con gà.

Nam tử trung niên cười khẽ, hắn đột nhiên giang hai cánh tay, phạm vi ba bốn trăm trượng xung quanh lại đông kết thành băng sương, nghiễm nhiên chính là một mảnh Băng Sương Địa Ngục.

Ngoại giới, toàn bộ tu sĩ bị ngăn cản ở ngoài, chỉ đem Tiêu Phàm bao phủ vào, rất nhiều người đã phỏng đoán kết cục Tiêu Phàm.

Bên trong Băng Sương, bên ngoài thân Tiêu Phàm cũng bao trùm lấy một tầng hàn băng, hắn thúc giục một giọt Tu La Thần Lực để Huyết Mạch triệt để sôi trào lên, không đến mức để cỗ hàn ý này ảnh hưởng đến hành động bản thân.

- Rống!

Một tiếng gầm nhẹ từ đầu vai Tiêu Phàm truyền đến, lại là Tiểu Kim buồn ngủ mở ra hai mắt, hơi có chút khó chịu nam tử trung niên quấy rầy giấc ngủ.

Chỉ một thoáng, Tiểu Kim há miệng hút vào, Hàn Khí đầy trời toàn bộ bị hắn nuốt vào trong bụng, ngay cả băng tinh cũng xuất hiện từng đạo từng đạo liệt phùng to lớn, bộ lông màu trắng quanh thân Tiểu Kim nhìn qua càng thêm mềm mại.

Nhìn thấy hàn khí đầy trời biến mất, ánh mắt nam tử trung niên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào trên người Tiểu Kim:

- Con mèo gì đây?

- Rống!

Tiểu Kim gầm thét, từng hồi long ngâm, lôi âm cuồn cuộn, tựa như thập phần khó chịu nam tử trung niên nói nó là mèo, sau đó hướng Tiêu Phàm khoa tay mấy lần.

- Hắn quấy rầy ngươi ngủ, ngươi muốn làm thịt hắn?

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Tiểu Kim, sau đó lại quét mắt một vòng nam tử trung niên.

Tiêu Phàm cũng càng ngày càng nhìn không thấu Tiểu Kim, mặc dù Tiểu Kim chỉ là Cửu Giai sơ kỳ, nhưng nó được Huyết Thần Long truyền thừa, trời biết rõ hắn mạnh bao nhiêu.

Nếu nó tự tin như vậy, đoán chừng ứng phó nam tử trung niên Chiến Thánh cảnh hậu kỳ vẫn là không có bất cứ vấn đề gì.

- Tiểu súc sinh, ta muốn dùng thịt ngươi nấu canh.

Nam tử trung niên tức giận, lại bị một con mèo xem thường, hắn làm sao có thể bình tĩnh.

- Rống!

Tiểu Kim phẫn nộ gào thét một tiếng, thanh âm thập phần to lớn, bốn phía băng tinh đều chấn vỡ ra, cùng lúc đó, thân thể Tiểu Kim đột nhiên biến mất tại chỗ, khi nó lần nữa xuất hiện đã là trước người nam tử trung niên.

Một cái móng vuốt sắc bén hướng về nam tử trung niên vung mạnh xuống, tốc độ nhanh đến cực hạn.

- Băng Phong!

Nam tử trung niên dù sao thực lực cũng là Chiến Thánh hậu kỳ, lực phản ứng cực nhanh, Hàn Khí cuồn cuộn từ trên người hắn mãnh liệt cuộn trào ra, đông kết hư không.

Phốc phốc! Quỷ dị là hàn khí cực lạnh trước mặt Tiểu Kim lại như là không có gì, móng vuốt nó dị thường sắc bén, trực tiếp xé mở lồng ngực nam tử trung niên, máu tươi chảy ra!

- Đó là cái gì?

Băng tinh biến mất, đám người bốn phía cũng rốt cục nhìn thấy một màn Tiểu Kim công sát nam tử trung niên nơi xa, tất cả mọi người bị thực lực Tiểu Kim cường hoành làm cho chấn kinh.

Trong lòng rất nhiều người run lên bần bật, nguyên bản bọn hắn coi là trên đầu vai Tiêu Phàm chỉ là mèo con, chỉ là một đầu sủng vật mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới thực lực Tiểu Kim khủng bố như thế nào.

Càng kinh ngạc phải kể tới Dịch Bằng, hắn trước đó còn vì một nữ nhân cưỡng ép Tiêu Phàm đem Tiểu Kim bán cho hắn, bởi vậy còn phạm tội với Sở Vân Bắc.

May mắn là Tiêu Phàm không có tìm hắn để gây sự, hiện tại hồi tưởng một cái, sắc mặt Dịch Bằng trắng bệch vô cùng, cũng may lúc ấy sủng vật Tiêu Phàm không có động thủ, bằng không làm sao chết đều không biết.

Dịch Bằng cũng rốt cục biết rõ, trên đời này có chút đồ vật không thể dùng hai mắt để cân nhắc, liền tựa như Tiểu Kim, ai có thể nghĩ đến nó sẽ đáng sợ như thế đây.

- A!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nam tử trung niên tại hư không hốt hoảng chạy trốn, hắn máu me khắp người, toàn thân đều là trảo ấn màu đỏ tươi.

Trước mặt Tiểu Kim, hắn cơ hồ chỉ có chạy trốn, hoàn toàn không có chỗ phản kháng, hơn nữa cho dù chạy trốn cũng trốn không thoát móng vuốt Tiểu Kim.

Tiêu Phàm cũng bị thực lực Tiểu Kim làm cho chấn kinh, hắn chậm rãi quay người nhìn về phía Độc Cô Mạc Trắc nơi xa, sắc mặt Độc Cô Mạc Trắc có chút tái nhợt.

Sau đó, Tiêu Phàm lăng không dạo bước hướng về Độc Cô Mạc Trắc đi đến, mấy cái lắc mình liền xuất hiện ở bên Độc Cô Mạc Trắc.

- Ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy Tiêu Phàm xuất hiện, Độc Cô Mạc Trắc bị dọa phát sợ, vội vàng hướng về sau.

- Ngươi vừa nãy không phải kêu gào rất lợi hại sao? Để hắn giết ta, trước lấy da ta, một đao cắt huyết nhục ta, còn muốn ta sống không bằng chết?

Tiêu Phàm giống như cười mà không cười nói ra, nụ cười kia thập phần khó coi, làm cho người ta toàn thân nhịn không được nổi da gà.

- Không, ta không phải nói ngươi...

Độc Cô Mạc Trắc liền vội vàng lắc đầu, nếu như là Chiến Thánh tiền kỳ, hắn tuyệt đối không nhìn.

Nhưng Tiêu Phàm khủng bố, hắn là tận mắt chứng kiến, đường đường là Chiến Thánh trung kỳ căn bản liền sức hoàn thủ đều không có.

- Ta tương đối nhân từ, đã không lấy da ngươi, cũng không từng đao từng đao cắt lấy thịt ngươi, chỉ muốn giết ngươi.

Tiêu Phàm nói một mình, căn bản không nghe Độc Cô Mạc Trắc nói.

Đám người nghe vậy, trong lòng rung động kịch liệt, giết Độc Cô Mạc Trắc coi như tương đối nhân từ?

Người này thật đúng là vô cùng bá đạo, bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái, so với Độc Cô Mạc Trắc từ từ đem Tiêu Phàm dằn vặt đến chết, hắn xác thực tính là nhân từ.

- Kiếm huynh!

Cách đó không xa Sở Vân Bắc nhìn thấy Tiêu Phàm động sát ý, muốn ngăn cản, nếu như Độc Cô Mạc Trắc chết ở chỗ này, không may cũng không chỉ là Tiêu Phàm, khả năng còn có Sở gia.

- Ta nếu giết hắn, người Độc Cô gia tộc bao lâu mới có thể chạy tới?

Tiêu Phàm truyền âm hỏi.

- Độc Cô gia tộc thân ở Bắc Vực, coi như giết chết hắn cũng phải chừng hai tháng thời gian.

Sở Vân Bắc suy nghĩ một chút nói.

- Vậy đủ rồi.

Tiêu Phàm gật đầu, thời gian hơn hai tháng, Vạn Thánh Dược Điển đoán chừng đã xong, đến thời điểm đó Tiêu Phàm chưa hẳn còn ở Sở gia Cổ Thành, coi như giết chết hắn thì như thế nào đây?

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment