Vô Thượng Sát Thần

Chương 1188

- Ngươi nếu sợ thua, hiện tại nhận thua còn kịp, chỉ cần ngươi quỳ một ngày một đêm, cho ngươi giảm bớt hai ngày hai đêm!

- Ta xem cũng được, tiểu tử này thật đúng là càng ngày càng cuồng, xem như Thần cũng chưa chắc biết rõ tuổi tác người khác, tưởng là suy đoán lung tung liền có thể đoán đúng?

- Tiểu tử này là đang cố ý kiếm chút cảm giác tồn tại đi, Sở Đại Thiếu nếu là kẻ lòng dạ hẹp hòi, đoán chừng đã sớm trực tiếp toàn lực giết chết hắn nha.

Tiêu Phàm vừa nói ra, rất nhiều người lộ ra vẻ khinh thường, không ít người càng phẫn nộ trào phúng lên.

Bất quá, sắc mặt sáu thanh niên nam nữ đối diện Tiêu Phàm lại chẳng tốt đẹp gì, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm tất cả đều tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.

Mấy người nhìn nhau, cũng nhìn ra ý tứ trong lòng đối phương.

Sở Vân Phi nhìn thấy thần sắc sáu người, lông mày vặn thành chữ Xuyên, trầm giọng nói:

- Hắn nói đúng?

Theo Sở Vân Phi, Tiêu Phàm chỉ là đoán được mà thôi, nhưng sáu người lại không nghĩ như vậy, bởi vì Tiêu Phàm đều có thể xác định nửa tuổi, việc này sao có thể là đoán được?

Sáu người gật gật đầu, hai thanh niên nam nữ vượt qua 28 tuổi sắc mặt đỏ bừng vô cùng, bọn hắn chỉ muốn giáo huấn Tiêu Phàm một cái, cho nên căn bản không có quan tâm cái gọi là tuổi tác. Bọn hắn nhìn đến, Tiêu Phàm cũng khẳng định nhìn không ra số tuổi thật của bọn hắn.

- Đều nói đúng?

Sở Vân Bắc kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cùng lúc đó, những tu sĩ trào phúng Tiêu Phàm đều ngậm miệng không nói, trên mặt có cảm giác nóng bỏng.

- Còn chưa cút xuống dưới, ở nơi này làm mất mặt xấu hổ!

Sở Vân Phi phẫn nộ quát, hai thanh niên nam nữ 28 tuổi bị dọa phát sợ, vội vàng hướng về nơi xa bay đi, rất nhanh biến mất bên trong đám người.

Không biết còn coi là bọn họ là cố ý phối hợp với Tiêu Phàm, hung hăng đánh mặt một đám tu sĩ Cổ Thành Sở gia.

Kỳ thật Sở Vân Phi cũng cũng không phải là thực nổi giận, bọn hắn có thể vì Cổ Thành Sở gia suy nghĩ, trong lòng Sở Vân Phi vẫn rất vui vẻ, hắn làm như vậy cũng chỉ là làm một chút bộ dáng cho Tiêu Phàm nhìn mà thôi.

- Kiếm Hồng Trần, ngươi thật có thể nhìn ra tuổi tác người khác?

Sở Vân Phi không tin nhìn Tiêu Phàm nói, hắn vẫn như cũ không tin Tiêu Phàm có loại năng lực này.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, gật đầu nói:

- Chỉ xem bề ngoài một người tự nhiên nhìn không ra, bất quá mỗi người trừ tuổi tác còn có tuổi tác xương cốt, ta xưng là Cốt Linh. Cốt Linh là sẽ không gạt người, có chút Hồn Giới hoặc là cấm chế chỉ có người đặc biệt mới có thể đi vào, chính là căn cứ Cốt Linh đến thiết trí.

Sở Vân Phi lại lộ ra bộ dáng đăm chiêu, hắn cũng không biết phản bác Tiêu Phàm như thế nào.

- Còn mời tiểu hữu cho lão hủ giải thích, Cốt Linh rốt cuộc là phân chia như thế nào?

Đột nhiên, một đạo thanh âm hơi có vẻ khàn khàn vang lên, Tiêu Phàm cách đó không xa, bỗng nhiên nhiều thêm một đạo thân ảnh áo đen.

Đó là một hắc bào lão giả bẩn thỉu, sợi tóc kết thành cục, rất lâu đều không có tẩy qua, hơn nữa áo bào bị phá toái không chịu nổi, trên người tản ra mùi thối nồng đậm, liền giống như một tên ăn mày.

Đột nhiên một người nhảy ra, kém chút đem Tiêu Phàm giật mình, hắn phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy hắc bào lão giả kia ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, trong mắt lộ ra dục vọng mãnh liệt muốn biết.

- Kia không phải Các Chủ Thần Dược Các à, lão nhân gia này vậy mà cũng tới.

Đám người trong nháy mắt nhận ra thân phận hắc bào lão giả kia.

- Vân Phi bái kiến Đại Trưởng Lão.

Sở Vân Phi cũng vội vàng hướng về hắc bào lão giả hơi hơi thi lễ nói.

Ở trong mắt người khác, hắc bào lão giả chỉ là Các Chủ Thần Dược Các, nhưng Sở Vân Phi biết rõ hắn cũng là Sở gia Đại Trưởng Lão, liền phụ thân hắn đều cho mấy phần mặt mũi.

Sở Vân Phi thực sự nghĩ không ra, lão gia hỏa này không phải hàng năm bế quan nghiên cứu Đan Dược à, đột nhiên đến nơi này làm cái gì.

Nhưng mà hắc bào lão giả lại tựa như căn bản không có nghe Sở Vân Phi nói, trong mắt của hắn chỉ có Tiêu Phàm, hắn chỉ muốn từ hắn Tiêu Phàm trong miệng đạt được đáp án hắn muốn.

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, áo bào đen lão đầu dơ dáy này lại là Thần Dược Các Các Chủ, Đại Trưởng Lão Sở gia?

Sở gia cùng hắn là cừu nhân, bản thân tất yếu đem phương pháp này giao cho bọn hắn sao?

- Còn mời tiểu hữu vì lão hủ giải thích, tính ra lão hủ thiếu ngươi một cái nhân tình, như thế nào?

Hắc bào lão giả Đại Trưởng Lão nhìn thấy Tiêu Phàm có chút do dự, vội vàng ném ra dụ hoặc.

- Tiểu tử này thật đúng là vận khí tốt, vậy mà được Các Chủ đại nhân ưu ái.

Đám người trong lòng giận mắng không thôi, rất nhiều người biết rõ tính tình Các Chủ đại nhân quái đản, có thể làm cho hắn thiếu một cái nhân tình là phi thường khó.

- Nhân tình Sở gia Đại Trưởng Lão ít nhiều cũng có chút tác dụng đi?

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói ra:

- Tốt, ta có thể nói cho ngươi biết, bất quá chỉ có ngươi biết được.

Dứt lời, Tiêu Phàm liền đem phương pháp phân biệt Cốt Linh nói cho Đại Trưởng Lão, ánh mắt Đại Trưởng Lão tỏa sáng tựa như sáng tỏ thông suốt.

- Đa tạ tiểu hữu, giúp lão hủ lý giải vấn đề nghiên cứu khó trong mười năm nay.

Đại Trưởng Lão cười ha ha một tiếng, thân hình lóe lên liền tại chỗ biến mất, tựa như cho tới bây giờ không có xuất hiện qua, chỉ có hồi âm quanh quẩn tại hư không.

- Lại đi rồi?

Tiêu Phàm trợn tròn mắt, bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái, dù sao mình cũng không thua thiệt cái gì, Đại Trưởng Lão biết thì như thế nào.

Bọn Sở Vân Phi không biết phân biệt Cốt Linh như thế nào, trong lòng cảm giác rất khó chịu, lúc này hắn lại tìm đến một nam một nữ, thay thế hai người trước đó.

- Bây giờ có thể bắt đầu chưa.

Sở Vân Phi thập phần khó chịu nói ra.

- Không vội, trước nói một chút quy tắc giao đấu.

Sắc mặt Tiêu Phàm cực kỳ bình tĩnh, hiện tại những người Cổ Thành Sở gia này đang giận, muốn liều mạng đến nhưng không phải dễ dàng có thể chiến thắng như vậy, dù sao hắn chỉ là vừa mới đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ mà thôi.

- Nói!

Sở Vân Phi đã hơi không kiên nhẫn.

- Trước so thực lực, sau so luyện dược, thực lực dễ nói, ba ván thắng hai thì thắng, về phần luyện dược...

Tiêu Phàm không vội không chậm nói ra, ý hắn rất rõ ràng, quy củ luyện dược tùy tiện các ngươi định.

Không thể không nói, Tiêu Phàm đối với bản thân Luyện Dược Chi Thuật vẫn cực kỳ tự tin.

- Vạn Thánh Dược Điển sắp đến, trong đó vòng thứ nhất cùng phân biệt Dược Tài có không ít quan hệ, chúng ta giao đấu cũng coi như làm nóng người, phân biệt Dược Tài có thể tính một ván.

Sở Vân Phi cười nhạt nói.

- Có thể! Tiếp tục.

Tiêu Phàm thủ thế mời.

Nhìn thấy Tiêu Phàm để bản thân tùy ý quyết định quy củ, trong lòng Sở Vân Phi cũng có chút bận tâm, chẳng lẽ tiểu tử này thực mạnh như vậy hay là hắn giả bộ.

- Cơ sở nhất của một Luyện Dược Sư vẫn là thuật chế thuốc, ván giao đấu thứ hai liền so luyện đan, hơn nữa còn so tốc độ luyện đan?

Sở Vân Phi nói ra, bên trong sáu người này có một người hắn biết, tốc độ luyện dược vô cùng nhanh.

- Được, vậy liền luyện một viên Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp đi, trong thời gian một nén nhang ai luyện chế thành công trước coi như thắng.

Tiêu Phàm không mặn không nhạt nói.

- Thời gian một nén nhang luyện chế một viên Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp, ngươi xác định?

Sở Vân Phi cũng bị khẩu khí Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, hắn hiển nhiên không tin Tiêu Phàm có thể trong thời gian một nén nhang luyện chế Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp.

Dư quang quét về phía sáu người, nhìn thấy một người trong đó gật đầu, Sở Vân Phi lúc này mới buông lỏng một hơi, nói:

- Ngươi đã không sợ, Sở gia ta thân làm Luyện Dược Thế Gia ngàn năm cũng không sợ. Không cần nói Sở gia ta khi dễ ngươi, quy củ ván thứ ba cho ngươi định.

- Sở Đại Thiếu thật đúng là rộng lượng, như thế vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng:

- Ván thứ ba, ta đưa ra một khỏa Đan Dược, để đối phương phân tích thành phần Đan Dược, đơn giản như vậy, không cần lãng phí quá nhiều thời gian.

- Được, chúng ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, đợi ngươi đến bên dưới Thiên Thánh Lâu quỳ ba ngày ba đêm.

Sở Vân Phi một mặt ngạo nghễ nói.

- Vậy liền rửa mắt mà đợi a.

Tiêu Phàm đạm nhiên nói ra.
Bình Luận (0)
Comment