Vô Thượng Sát Thần

Chương 120

Tiêu Phàm cứ cắm đầu mà chạy, hai tên Chiến Tông cảnh phía sau đuổi theo đã ngày càng gần, sắc mặt Tiêu Phàm bắt đầu ngưng trọng, hắn cầm một viên Hồn Tinh trong tay bắt đầu bổ sung Hồn Lực.

- Chiến Tông cảnh, cho dù là sơ kỳ thì thực lực cũng gấp Chiến Tôn đỉnh phong gấp mười lần, nếu như ta đột phá đến Chiến Tôn đỉnh phong thì may ra còn có sức đánh một trận

Tiêu Phàm nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng đột phá Chiến Tôn đỉnh phong cũng không dễ dàng như thế.

- Đây là?

Thân hình Tiêu Phàm đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phía trước có một tòa huyết sắc bảo tháp, bảo tháp tổng cộng chia làm tầng bảy, bên dưới huyết tháp tụ tập không ít tu sĩ, ánh mắt Tiêu Phàm bị ba chữ lớn trên tháp hấp dẫn.

- Luyện Tâm Tháp?

Tiêu Phàm cau mày nói, dường như quên cả phía sau đang có người đuổi giết hắn.

- Ranh con, không chạy nữa sao? Giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, lão phu muốn phế tay chân ngươi, đem ngươi thiên đao vạn quả.

Hai lão giả sát khí đằng đằng từ phía sau đuổi đến.

- Thiên đao vạn quả? Quá nhân từ, dám giết thiếu chủ của Tôn gia ta, nên rút hết Hồn Lực của hắn để đốt đèn trời, diệt cửu tộc của hắn.

Một lão già khác nhe răng trợn mắt, hung ác nói.

Tôn Tuyệt chết, hai người bọn hô không không thoát khỏi liên can, nếu như Tiêu Phàm không chết thì hai người bọn hắn nhất định sẽ không yên ổn.

- Tiêu Phàm? Hắn đang bị người ta truy sát.

- Hai người kia hình như là Chiến Tông cảnh cường giả của Tôn gia. Tiêu Phàm đúng là ngang ngược càn rỡ, đắc tội trong cùng lứa không nói, thậm chí ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng dám đắc tội.

- Lần này xem hắn chạy đi đâu, đúng rồi, trừ hắn ra thì ba người còn lại của Thần Phong Học Viện và con mèo kia cũng đã tiến vào Luyện Tâm Tháp, cho dù muốn giúp hắn cũng hữu tâm vô lực.

Trong lúc nhất thời, tiếng cười lạnh, tiếng giễu cợt vang lên khắp nơi, quần tình xúc động, thậm chí có người hận không thể đi lên đem Tiêu Phàm xé nát.

- Đều tránh ra hết cho ta, lão phu muốn đích thân làm thịt tên tiểu vương bát đản này.

Cường giả Tôn gia phẫn nộ đi từng bước tiến về Tiêu Phàm.

Thấy tu sĩ bốn phía đều tản ra một con đường, sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm đáng sợ, những người đúng là ước gì hắn chết đi.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào cửa vào Luyện Tâm Tháp, hắn khẽ cắn môi liền cấp tốc chạy vào.

-Còn muốn chạy?

Hai đại cường giả Tôn gia cười lạnh, một người trong đó đấm ra, nắm đấm đan xen Hồn Lực khí diễm màu xanh, hung mãnh bá đạo.

- Bá Đạo Thiên Quyền?

Tiêu Phàm biến sắc, hắn ngay lập tức xuất ra Bá Đạo Thiên Quyền để ứng phó, nhưng đối phương là cường giả Chiến Tông cảnh, cũng đã lĩnh ngộ Quyền Thế, hơn nhữa Hồn Lực lại nhiều như biển, hắn làm sao chống lại đây.

Phốc! Quyền kia đánh thẳng vào ngực hắn làm hắn phải phun ra một ngụm máu, cả người như như đạn pháo bay ngược vào trong cửa vào của Luyện Tâm Tháp.

- Vào rồi?

Đám người kinh ngạc, lập tức cười lạnh.

- Luyện Tâm Tháp này là như thế nào?

Một tên cường giả của Tôn gia bắt lấy một thanh niên hỏi, ngữ khí bá đạo vô cùng.

- Tiền bối, ta cũng vừa tới, không biết a.

Thanh niên kia dọa đến mặt xám như tro, vội vàng mở miệng nói.

- Tiền bối, ta biết một chút.

Đột nhiên, một tên thanh niên mặc áo đen đi tới, nếu như Tiêu Phàm ở đây nhất định có thể nhận ra người này, người này chính là Hàn Lỗi lần trước bị Tiêu Phàm giáo huấn.

- Nói.

Tâm tình của mấy người Tôn gia cũng không tốt lắm.

- Trước đó, đã có người đi vào Luyện Tâm Tháp, nghe nói vào trong tháp liền sẽ tiến vào một loại Huyễn Cảnh nào đó, để cho người ta không ngừng giết chóc, nếu không đem địch nhân bên trong Huyễn Cảnh giết hết thì có thể vĩnh viễn cũng ra không được, Luyện Tâm Tháp, tên như ý nghĩa, chính là tôi luyện Võ Đạo Chi Tâm, Tiêu Phàm bị trọng thương, chắc hẳn không có khả năng từ bên trong Huyễn Cảnh chạy ra ngoài.

Hàn Lỗi giải thích nói, Tiêu Phàm đoạt Hồn Tinh của hắn, trong lòng hắn vẫn ghi hận Tiêu Phàm.

- Tôi luyện Võ Đạo Chi Tâm? Vì sao các ngươi không đi vào?

Cường giả Tôn gia nửa tin nửa ngờ, nếu như thực sự là nơi luyện tâm thì bọn hắn cũng rất muốn thử nghiệm một chút.

- Nhóm Khúc Lân, Triệu Vô Bệnh đã đi vào, chúng ta bị phân lượt sau.

Hàn Lỗi cảm thán một hơi.

- Nói nhảm, rõ ràng là Võ Đạo Chi Tâm không vững chắc, căn bản là không có gan đi vào.

Cường giả Tôn gia khinh thường liếc mắt nhìn Hàn Lỗi, hai người nhìn nhau, quyết định vẫn tiến vào Luyện Tâm Tháp.

Sắc mặt Hàn Lỗi kìm nén đến đỏ bừng, những người khác muốn cười mà không dám cười, Hàn Lỗi dù sao cũng là cường giả xếp thứ mười bốn trên Viện Bảng, bọn hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Lại nói Tiêu Phàm bị cường giả Tôn gia một quyền đánh vào Luyện Tâm Tháp, hắn chỉ cảm giác bản thân trùng điệp đụng ở trên vách tường, lại phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt đỏ bừng.

- Chiến Tông cảnh quả thật là quá mạnh.

Tiêu Phàm xì một ngụm máu, trong lòng càng truy cầu thực lực.

Khi hắn lúc ngẩng đầu lên thì ánh mắt nhìn vào một chỗ, bên trong một mảnh huyết sắc mê vụ trước mặt hắn có mười mấy người đứng như gà gỗ, ai cũng trơn mắt đứng không nhúc nhích.

- Đây là ý gì?

Tiêu Phàm buồn bực, hoàn toàn không nghĩ ra những người này đang làm gì.

- Hô!

Đúng lúc này, một cái bóng người cử động, Tiêu Phàm giật mình mém chút hô lên, hắn còn tưởng xác chết vùng dậy chứ.

- Hạ Lôi.

Tiêu Phàm liền nhận ra người kia.

- Ân công.

Hạ Lôi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bộ dáng mừng rỡ.

- Gọi ta Tiêu Phàm là được, đúng rồi, ngươi vừa mới làm sao? Còn nữa, Luyện Tâm Tháp này là thứ gì?

Tiêu Phàm khoát khoát tay, không hiểu hỏi.

Hạ Lôi cổ quái nhìn Tiêu Phàm, bất quá vẫn nói ra:

- Vừa rồi ta đã lâm vào trong một loại Huyễn Cảnh, mém chút bị hôn mê rất lâu mới tỉnh lại, Luyện Tâm Tháp này dùng để tôi luyện Võ Đạo Chi Tâm, tâm tính càng kiên định thì càng dễ thoát ly Huyễn Cảnh, cũng có thể tiến vào tầng cao hơn.

Tiêu Phàm cau mày một cái, tôi luyện Võ Đạo Chi Tâm? Tại sao mình vẫn chưa tiến vào Huyễn Cảnh?

Chẳng lẽ mình không có Võ Đạo Chi Tâm? Hay là tâm cảnh mình đã kiêng cố rồi nên huyễn cảnh tầng này không có tác dụng?

- Ân công, ngươi làm sao?

Hạ Lôi nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

- Không có việc gì, ngươi lên tầng hai trước đi.

Tiêu Phàm lắc đầu nói, đưa mắt nhìn Hạ Lôi tiến vào tầng thứ hai.

Sau một khắc, con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, lách mình chuẩn bị hướng tầng thứ hai Luyện Tâm Tháp đi lên, bởi vì hắn nhìn thấy hai người của Tôn gia đã tiến vào.

- Tiến vào Huyễn Cảnh?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn hai người, bọn hắn xông vào Luyện Tâm Tháp tầng thứ nhất thì liền đứng bất động như tượng đá vậy.

- Các ngươi không phải muốn giết ta sao?

Tiêu Phàm tàn nhẫn cười một tiếng, Tu La Kiếm trong tay rung động, một đạo kiếm khí gào thét chém thẳng vào hai người.

Lúc này tuyệt đối là thời điểm bọn chúng phòng ngự kém nhất, đừng nói Chiến Tôn cảnh, cho dù là Chiến Linh cảnh cũng đủ để chém giết bọn hắn.

- Hỗn trướng!

Đúng lúc này, một người trong đó tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy đạo kiếm quang kia bay về phía hắn, nếu như không phải chạy trốn nhanh thì không chỉ bị mất một cánh tay như thế.

Cánh tay bị trảm, lão giả lập tức đau đến nổi gân xanh, tức giận trong ngực không cách nào phát tác, bọn hắn tiến vào Luyện Tâm Tháp là để giết Tiêu Phàm, làm sao ngờ được Tiêu Phàm lại phản sát.

- Có gan đến giết ta đi.

Tiêu Phàm nhe răng cười, lách mình xông vào tầng thứ hai.

- Lão Tứ, ngươi làm sao vậy?

Lúc này, tên lão giả áo bào xanh còn lại đã tỉnh, hắn nhìn tên đồng bọn bên cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Tên khốn kia tỉnh lại trước chúng ta, hắn thừa cơ chém chúng ta, ta nhất định phải chém chết hắn.

Lão giả bị Tiêu Phàm chém cụt tay vô cùng phẫn nộ, hắn lúc này rất muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Phàm.

- Ta trong Huyễn Cảnh phải mất ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, tên tiểu tử kia chỉ là Chiến Tôn cảnh làm sao có thể tỉnh dậy trước chúng ta?

Lão giả áo bào xanh một mặt không tin.

- Ta làm sao biết.

Lão giả cụt tay thập phần khó chịu.

- Vậy còn truy nữa hay không?

Sắc mặt lão giả áo bào xanh có chút khó coi, nếu như cứ tiếp tục như thế thì nhất định bị Tiêu Phàm chém chết? Nhưng nếu không truy thì làm sao mà tìm Tiêu Phàm báo thù đây?

- Đi, ra ngoài chờ hắn, ta không tin hắn có thể vĩnh viễn trốn ở bên trong.

Lão giả cụt tay nổi gân xanh, vô cùng phẫn nộ nói.

Cầu Kim Phiếu

Vạn Yên Chi Sào- MềuSiuBự-
Bình Luận (0)
Comment