Vô Thượng Sát Thần

Chương 1222

Nghe thấy Sở Thanh Nguyên tuyên đọc quy củ vòng thứ nhất, Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn rốt cục biết rõ những người này tại sao trào phúng mình.

Cùng những người được mấy đạo phúc quang so sánh, Tiêu Phàm hắn nhất định chính là yếu nhất.

Phải biết, phúc quang có thể tùy ý thông qua, phúc quang càng nhiều, thẻ thông qua tự nhiên cũng càng nhiều, cuối cùng điểm tích lũy sẽ càng cao.

Mà Tiêu Phàm chỉ lấy được một đạo phúc quang, một khi tiêu hao hết một đạo phúc quang, hắn liền trực tiếp bị đào thải.

Trái lại những kẻ được ba bốn đạo phúc quang, bọn hắn coi như vận khí kém đi nữa cũng có thể xông qua ba bốn cửa ải, mà Sở Vân Phi được hơn mười đạo phúc quang cơ hồ đã vào vòng thứ hai.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn hư ảnh Chư Thánh trên không trung, trong lòng thập phần khó chịu, bản thân đường đường là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư vậy mà chỉ ban cho một đạo phúc quang, bọn hắn không phải mù thì là cái gì?

Hơn nữa Vạn Thánh Dược Điển cùng Tiêu Phàm tưởng tượng cũng kém quá nhiều, vòng thứ nhất còn chưa bắt đầu liền đào thải hai, ba trăm người, đây tính toán là cái gì?

Chỉ dựa vào nhãn lực chẳng lẽ liền có thể cho rằng bọn hắn không được sao? Đây quả thực là nói bậy! Không có so đấu sao biết ai có trình độ cao hơn?

Có thời điểm cũng không phải là ai thực lực mạnh, ai luyện dược cường đại hơn, có chút tu sĩ cấp thấp luyện dược bay xa hơn tu sĩ cao giai, người như vậy chỗ nào cũng có.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng coi như may mắn, chí ít có một người nhìn hắn thuận mắt, cho hắn một đạo phúc quang, làm hắn không đến mức ngay từ đầu liền bị đào thải.

- Nếu không có vấn đề vậy thì bắt đầu đi, Vạn Thánh Dược Các mở.

Sở Thanh Nguyên nhìn thấy không ai trả lời, đột nhiên hét to một tiếng.

Bỗng nhiên, cửa lầu các tầng ba đột nhiên bắt đầu chậm rãi mở ra, một đạo quang môn to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người, bên trong quang môn bắn ra bạch sắc quang mang, bao phủ tu sĩ trên quảng trường nắm giữ phúc quang.

Một cỗ lực lượng bàng bạc tác dụng trên người mấy người, sau đó nâng đám người lên, hướng về quang môn kia bay đi.

Trong quá trình đang phi xạ, thân hình đám người tựa như nhanh chóng thu nhỏ, vẻn vẹn một hô hấp thời gian, tất cả mọi người liền biến mất ở bên trong quang môn.

Mà quang môn cũng không đóng lại, chỉ là mọi người căn bản không nhìn thấy tất cả bên trong.

Lúc này, Vạn Thánh Dược Các khôi phục bình tĩnh, lơ lửng ở trên không, tu sĩ vây xem lẳng lặng đứng ở đó, chờ đợi kết quả vòng đấu thứ nhất.

Lại nói Tiêu Phàm bị một cỗ đại lực hút vào bên trong Vạn Thánh Dược Các, lúc đó hắn cảm giác thời không vặn vẹo, đầu kém chút nổ tung.

Khi hắn lấy lại tinh thần, lại xuất hiện ở trong không gian một mảnh tối tăm mờ mịt, nơi đó có một đạo thân ảnh áo trắng chính phẫn nộ nhìn hắn.

Tiêu Phàm liếc nhìn tứ phương, phát hiện không gian không lớn, cũng vuông vắn không đến hai trượng, trừ hắn và thân ảnh áo trắng cũng không còn gì khác.

- Chuyện gì xảy ra?

Tiêu Phàm cau mày một cái, lúc này mới thu liễm tâm thần, cẩn thận đánh giá thân ảnh áo trắng.

Người này tướng mạo thập phần phổ thông, không sai biệt lắm cũng liền 30 tuổi, bất quá Tiêu Phàm không khinh thường hắn, người có thể trở thành Dược Thánh làm sao có thể kém.

- Một chút lễ phép đều không có.

Đột nhiên, thân ảnh áo trắng mở miệng nói, thanh âm thập phần băng lãnh.

- Hể?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn thân ảnh áo trắng, hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại có thể mở miệng nói chuyện, bất quá hắn cũng coi là người gặp quá nhiều việc đời, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Thân ảnh áo trắng hẳn là tương đương với một dạng tàn niệm tồn tại, tinh khí thần không có tán đi, bọn hắn vẫn còn có ý thức riêng biệt của bản thân.

- Ngươi lại không đem phúc quang cho ta, ta vì sao phải lễ phép với ngươi?

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, thần sắc thập phần bình tĩnh.

Chỉ có khi bản thân người nhà nhận uy hiếp, hắn mới khó khống chế tâm tình mình, đối mặt địch nhân, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều không sợ hãi.

- Hừ, đã như vậy, vậy ngươi đừng nghĩ qua một cửa của ta!

Thân ảnh áo trắng hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta sẽ không nói lần thứ hai.

Tiêu Phàm cau mày một cái, chẳng lẽ kẻ này là ra đề mục hay sao?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm vội vàng nín thở ngưng thần, sợ bỏ lỡ cái gì, phải biết hắn chỉ có một đạo phúc quang, nếu như thất bại, vậy liền trực tiếp bị loại.

- Nói một chút ngoại hình cụ thể, đặc tính, còn có tác dụng của Tử Huyết Linh Chi? Hạn thời gian cho ngươi nói ra là 100 giây, bằng không bị đào thải.

Thân ảnh áo trắng cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói ra.

- Mẹ, thật đúng là để mắt ta, ải thứ nhất chính là Bát Phẩm Linh Dược, hơn nữa còn là linh dược mịt mờ như thế.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng không thôi, Dược Thánh này nhìn tới là muốn ra oai phủ đầu, dù sao Tiêu Phàm trước đó là mắng bọn hắn.

- Tử Huyết Linh Chi, thuộc về Bát Phẩm Linh Dược, toàn thân hiện lên tử sắc, cành lá rách chảy ra màu huyết sắc, nên tên là Tử Huyết Linh Chi. Toàn bộ gốc chừng ba tấc, dài trăm năm lẻ một tấc, ngoại hình hiện lên dạng xòe ô, chỉnh thể nhìn qua là gần như hình tròn...

- Tử Huyết Linh Chi có tác dụng chủ yếu là dùng để bổ sung tinh huyết, luyện đan bình thường là chủ dược, nhưng bên trong đan dược bổ sung huyết khí cũng có thể sung làm phụ dược...

Tiêu Phàm không hoảng hốt, đem ngoại hình, đặc tính cùng công dụng của Bát Phẩm Linh Dược Tử Huyết Linh Chi giảng thuật thập phần rõ ràng một lần.

Nghe thấy Tiêu Phàm giảng thuật, thân ảnh áo trắng trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Phàm, bởi vì cho dù là hắn cũng không thể giảng thuật rõ ràng như thế.

Nguyên bản hắn coi là vấn đề này là có thể đem Tiêu Phàm làm khó, tiêu hao hết một đạo phúc quang của Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm lại biểu hiện quá vượt quá hắn dự liệu.

- Ta kể xong, tốn 95 giây.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Nghe được câu này, trên mặt thân ảnh áo trắng lộ ra vẻ phẫn nộ, hắn chỗ nào không biết đây là phản kích hắn, ngươi không phải muốn làm khó ta sao, đáng tiếc ngươi vô dụng, cuối cùng thừa ra năm giây xem như ta tặng cho ngươi.

- Người trẻ tuổi, phải biết đạo lý cây cao chịu gió lớn.

Âm thanh áo trắng hư ảnh lạnh lùng nói.

- Nhưng mà hiện tại ngươi chết, ta còn sống, không phải sao?

Sắc mặt Tiêu Phàm vẫn như cũ, thập phần bình thản nói.

Nghe nói như thế, thân ảnh áo trắng kém chút phun ra mấy ngụm lão huyết, đáng tiếc hắn chỉ là một đạo tàn niệm mà thôi, bất quá hắn lại không biết phản bác lời nói Tiêu Phàm như thế nào.

Ta cuồng vọng thì như thế nào, phách lối thì như thế nào, ta bây giờ còn sống, mà ngươi đã chết không biết bao nhiêu năm, ngươi còn có tư cách gì giáo huấn ta đây?

Ngươi đường đường là Dược Thánh mà một chút lòng dạ đều không có, còn cố ý làm khó dễ ta, ta cần gì phải cho ngươi mặt mũi?

Đây là ý tứ Tiêu Phàm, thân ảnh áo trắng tự nhiên cũng minh bạch, hồi lâu thân ảnh áo trắng mới nói một câu:

- Một cửa này, ngươi thông qua.

Vừa dứt lời, không gian tối tăm mờ mịt đột nhiên lăng không xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng cấp tốc phóng đại, sau đó biến thành một đạo quang môn.

- Đã sớm là dạng này.

Tiêu Phàm nhìn quang môn một cái, cũng không quay đầu lại, hướng về quang môn đi đến, khi đi đến vị trí quang môn, hắn vừa quay đầu nhìn về phía thân ảnh áo trắng.

- Nói thật, cái vấn đề này ngươi thật đúng là không được tốt lắm.

Để lại một câu nói, thân hình Tiêu Phàm lóe lên, liền bước vào bên trong quang môn, thân ảnh áo trắng nghe vậy hơi hơi rung động một cái, nâng ngón tay phẫn nộ chỉ vị trí quang môn.

- Quá phách lối, quá phách lối!

Thân ảnh áo trắng phẫn nộ nói, khi còn sống cho tới bây giờ không có người chọc tức hắn như thế, sau khi chết cũng không người đối với hắn như vậy, lần này còn là lần thứ nhất, cũng khó trách hắn tức giận như thế, dù hắn chỉ là một sợi tàn niệm.
Bình Luận (0)
Comment