Vô Thượng Sát Thần

Chương 1227

Tầng thứ nhất trong đại sảnh Vạn Thánh Dược Các có ba đạo thân ảnh đang ngồi, đó là ba lão giả, bọn hắn cùng những người khác khác biệt, nhìn qua càng thêm ngưng thực rất nhiều.

Chính trung gian ngồi một người mặc kim sắc nho bào, trong lúc giơ tay nhấc chân tản ra một cỗ phong phạm đại gia, cho người ta một loại cảm giác nho nhã.

Mà ngồi ở bên tay trái hắn là một hắc bào lão giả, hắc bào lão giả khô gầy vô cùng, cái trán hơi hơi nhô ra, con ngươi phóng tinh quang, giống hệt người sống.

Bên tay phải là một thanh bào lão giả, khuôn mặt gầy gò nhưng lại kiên nghị vô cùng, mũi cao thẳng, tản ra một cỗ khí tức thâm bất khả trắc.

- Ai, bao nhiêu năm cũng chưa từng có người thông qua 99 cửa, mỗi lần thức tỉnh cho chúng ta đều chỉ có thất lạc.

Hắc bào lão giả thở dài một hơi nói.

- Có lẽ lần này có người có thể thông qua 99 cửa cũng không chừng.

Thanh bào lão giả thần sắc thập phần bình tĩnh, con ngươi thủy chung nhìn chằm chằm vị trí phía trước.

- Lão Chương, ngươi tự tin như vậy sao? Ngươi lấy cơ hội cho người trẻ tuổi kia, thực lực tuy mạnh, nhưng tuổi tác quá nhỏ, hắn có bao nhiêu thời gian đắm chìm trong một đường luyện dược đây? Cơ hội kia ta xem là lãng phí, hơn nữa, người này cuồng vọng tự đại, cũng dám nhục mạ Chư Thánh, hừ hừ.

Hắc bào lão giả nghiền ngẫm nhìn thanh bào lão giả.

Rất hiển nhiên, người trong miệng hắn nhục mạ Chư Thánh chính là Tiêu Phàm, mà thanh bào lão giả chính là người duy nhất chúc phúc cho Tiêu Phàm.

- Người trẻ tuổi liền phải có tinh thần phấn chấn, gọi là trẻ tuổi nóng tính, ta một mực tin tưởng bất kỳ thế giới nào đều không thiếu khuyết thiên tài.

Thanh bào lão giả lắc đầu, thần sắc không hề bận tâm, tựa như thế gian này đã không ai có thể ảnh hưởng tâm tính hắn.

- Trẻ tuổi nóng tính? Bao nhiêu năm người nhẹ khí thịnh cuối cùng đều không phải chết ở trong tay người khác mà chết ở trong tay bản thân, tiểu tử kia đoán chừng hiện tại cũng bị đào thải rồi.

Hắc bào lão giả khinh thường nói, vẫn không coi trọng Tiêu Phàm.

- Có ít người nắm giữ vài chục lần cơ hội miễn xông, không phải cũng một dạng không đến nơi này? Ngươi liền nhất định cho rằng những người không có ban cho cơ hội chính là người tầm thường?

Thanh bào lão giả hỏi.

Ngữ khí hắn thập phần bình thản nhưng ngôn ngữ lại sắc bén dị thường.

- Lão Chương nói không sai, bên trong những kẻ kia có lẽ cũng không thiếu thiên tài, bất quá mỗi người đều có con đường của mình.

Kim bào lão giả rốt cục mở miệng, thanh âm giống như hồng chung, quanh quẩn trong đại sảnh.

Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía hắc bào lão giả nói:

- Lão Lục, ngươi cũng đừng quên, lúc trước người trẻ tuổi tự xưng Tà Thần không phải liền là Lão Chương coi trọng sao? Cuối cùng tiểu tử kia liên tiếp xông qua trăm cửa, liền chúng ta đều không làm gì được, điều này nói rõ cái gì?

Hắc bào lão giả không nói lời nào, việc này thanh bào lão giả đã nói vạn năm, lỗ tai hắn đều nghe đến chai, đáng tiếc người coi trọng hắn còn chưa bao giờ có người đi đến nơi này.

- Điều này nói rõ Lão Chương nhãn lực tốt, đáng tiếc, tiểu tử Tà Thần kia căn bản không theo những lão đầu chúng ta, phủi mông một cái liền rời đi.

Kim bào lão giả thở dài thật sâu, trên mặt cũng lộ ra vẻ phức tạp, tựa như trong tay Tà Thần trong miệng hắn ăn thua thiệt qua.

Nghe nói như thế, thanh bào lão giả cũng bất đắc dĩ lắc đầu:

- Trên vạn năm đi qua cũng không biết kẻ cuồng vọng vô cùng tự xưng Tà Thần như thế nào rồi.

Mặc dù trong giọng nói có chút nộ ý, nhưng càng nhiều là tiếc nuối, là một người liền có thể nghe ra.

- Các Chủ, Vạn Thánh Dược Các đoán chừng cũng chèo chống không được bao lâu, quái vật kia nếu như...

Hắc bào lão giả đổi chủ đề, sắc mặt cực kỳ nặng nề.

- Kỳ hạn vạn năm đã đến, hứa hẹn chúng ta đã hoàn thành, là phúc hay họa, chúng ta cũng không thể làm gì.

Trong mắt kim bào lão giả phóng một đạo tinh quang.

- Đành phải như thế.

Trên mặt thanh bào lão giả đều là vẻ bất đắc dĩ, hít sâu một cái nói:

- Chiến Hồn Đại Lục Bất Hủ.

- Ông ~~

Đột nhiên, giữa đại sảnh nhộn nhạo một đạo gợn sóng, gợn sóng như là sóng nước nhộn nhạo lên, một tầng liên tiếp một tầng.

- Ân?

Gợn sóng trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý ba lão giả, sắc mặt bọn hắn thập phần đặc sắc, tựa như người sống gặp phải quỷ.

Ngay sau đó, chỉ thấy gợn sóng xé mở hư không, chậm rãi ngưng tụ thành một đạo quang môn, một cái chân to từ quang môn bên kia bước ra.

- Lại có người xông qua 99 cửa?

Thanh bào lão giả kích động kêu ra.

- Ròng rã một vạn năm rồi.

Hắc bào lão giả cũng khá là không bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, nụ cười trên mặt hắn liền ngưng kết lại.

Bên trong quang môn, một đạo thân ảnh thoáng hiện, đột nhiên xuất hiện ở bên trong đại sảnh, hô hấp không đến thời gian, quang môn liền biến mất không thấy gì nữa.

- Làm sao lại là ngươi?

Hắc bào lão giả sắc mặt khó xử nhìn đạo thân ảnh kia, trên mặt đều là vẻ không thích.

- Làm sao, ta liền không thể đi tới nơi này sao?

Người tới cổ quái nhìn hắc bào lão giả, hai đầu lông mày khí khái hào hùng phát ra, không kiêu ngạo không tự ti nói ra.

- Dám nhục mạ Chư Thánh, ngươi thật đúng là lớn mật, hừ, ta đây liền hủy bỏ tư cách của ngươi!

Hắc bào lão giả phẫn nộ nhìn chằm chằm người tới.

Không cần nghĩ cũng biết rõ, người tới chính là Tiêu Phàm.

Nghe được hắc bào lão giả nói, Tiêu Phàm khịt mũi coi thường nói:- Hủy bỏ tư cách? Ngươi không phải cởi quần đánh rắm sao?

- Ngươi nói cái gì?

Hắc bào lão giả giận tím mặt, bao nhiêu năm đến nay, Tiêu Phàm còn là kẻ thứ nhất dám nói người khác như vậy.

Bất quá trong lòng hắn thì kinh ngạc không thôi, trước đó hắn vẫn đang đợi Tiêu Phàm tới đây, hiện tại tiểu tử này vậy mà thực xông qua 99 cửa, quá vượt qua hắn dự liệu.

- Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi muốn hủy bỏ tư cách ta, tại sao ngay từ đầu không hủy bỏ, đến hiện tại muốn hủy bỏ tư cách, không phải cởi quần đánh rắm thì là cái gì chứ? Hoàn toàn chính là lãng phí thời gian của tiểu gia.

Tiêu Phàm cũng nổi giận, cũng khó trách trong lòng hắn nổi nóng, thật vất vả xông qua 100 cửa, ngươi liền nói cho muốn hủy bỏ tư cách? Cái này chính là chơi ta sao?

- Ngươi, ngươi!

Hắc bào lão giả bị Tiêu Phàm làm tức giận không nói ra được một câu.

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi cho rằng Vạn Thánh Dược Điển hiếm có lắm sao? Nguyên một đám túm cùng nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỷ) còn xưng là Chư Thánh? Chẳng phải nói các ngươi một câu sao?

Chư Thánh chỉ các ngươi ý chí dạng này? Nguyên một đám không muốn sống làm khó dễ tiểu gia, nếu không phải là tiểu gia học rộng tài cao, thật là bị các ngươi đá ra khỏi cục.

Trước đó nói các ngươi mắt mù, ta thừa nhận ta là nói bậy, nhưng hiện tại, ta phát hiện các ngươi thực sự là mắt mù, muốn hủy bỏ tư cách cũng nhanh chút, đừng chậm trễ thời gian tiểu gia, thật giống như ta rất cần vậy.

Tiêu Phàm lửa giận hoàn toàn bộc phát ra, đổi lại ai đều sẽ tức giận, hắn xâm nhập trăm cửa cũng là phí sức chín trâu hai hổ, nhưng mà hiện tại áo bào đen lão đầu một câu liền muốn phủ định toàn bộ thực lực của hắn, cái này khiến Tiêu Phàm như thế nào chịu đựng được?

Huống chi, hắn đối với Vạn Thánh Dược Điển thật đúng là không ôm quá lớn chờ mong, hắn đến nơi này chỉ là đáp ứng yêu cầu Hề Lão mà thôi.

Hắc bào lão giả bị Tiêu Phàm làm tức giận không nhẹ, quang mang lóe lên, thiếu chút nữa thì tản ra, mà kim bào lão giả cùng thanh bào lão giả lại trợn to hai mắt nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm khinh thường nghiễm nhiên làm hai người thập phần chấn kinh, khinh thường đối với Vạn Thánh Dược Điển? Cái này còn là lần thứ nhất a, coi như tiểu tử Tà Thần lúc trước kia cũng không dám khinh thường bọn hắn.

- Còn lo lắng cái gì, không phải muốn hủy bỏ ta tư cách à, nhanh lên.

Tiêu Phàm xem thường nhìn hắc bào lão giả một cái, trong lòng thầm mắng không thôi.

- Tốt, tốt, tốt, ta đây liền hủy bỏ tư cách ngươi.

Hắc bào lão giả trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hiển nhiên bị tức không nhẹ, đưa tay vung lên, hư không bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang môn.

Một cỗ đại lực kéo lấy Tiêu Phàm hướng về quang môn kích xạ đi, cũng đúng lúc này, một đạo quát nhẹ tiếng vang lên:

- Dừng tay!
Bình Luận (0)
Comment